Huyền Học: Nuôi Dưỡng Cổ Nữ

Chương 26

Hạ Văn Sơn thuê phòng ở cách trường học chỉ có năm trăm mét, thuận tiện cho việc đi học của Hạ Từ. Ngày hôm qua đi về hai lần cũng đủ để Hạ Từ nhớ kỹ.

Hạ Từ xách một chiếc cặp sách nhỏ, vẫy tay chào Dì Trương.

Khi đến thang máy, không ai nhìn thấy, Hạ Từ lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, gạch bỏ ngày hôm qua.

Hôm nay lại là ngày phải uống thuốc.

Hạ Từ sờ túi, lấy ra một cái bình nhỏ đổ độc trùng ra.

Độc trùng nhìn ánh sáng mặt trời chưa được một giây đã bị ném vào miệng Hạ Từ.

Giòn giòn, có vị như thịt gà, nhưng nuốt vào xong, tay chân cảm thấy hơi tê dại.

Hạ Từ từ nhỏ đã quen với việc ăn độc trùng và ngâm trong nọc độc. Người nuôi cổ không ăn như vậy từ nhỏ thì rất dễ bị cổ trùng phản phệ.

Bách độc bất xâm là một thuật ngữ khiến người khác hâm mộ, nhưng để đạt được, từ nhỏ đã phải chịu đựng nhiều nỗi đau hơn mức một người bình thường có thể chịu đựng được.

Suy cho cùng, không phải là một sự kế thừa dễ dàng.

Đi bộ được mấy phút, Hạ Từ đã tới khỏi tiểu khu, đợi đèn giao thông bên đường.

Sáng sớm có rất nhiều người đi làm, lại thêm chật cứng học sinh đến trường, nên ùn tắc giao thông.

Ngay giây đầu tiên khi đèn xanh, Hạ Từ nhấc chân, cảm giác tê dại trên người vẫn chưa biến mất, tốc độ chậm gấp đôi những người khác.

Nhưng có một chiếc ô tô ở bên phải đường không dừng lại như những chiếc xe khác mà lao mạnh tới.

Hạ Từ nhìn thẳng phía trước, không chú ý tới.

Tốc độ của ô tô không nằm trong phạm vi cho phép trong đô thị, phía sau còn bốc lên khói đen. Rõ ràng là chiếc xe có vấn đề.

Rất nhanh có người phát hiện ra chiếc xe, hốt hoảng la lớn bỏ chạy.

Cuối cùng Hạ Từ cũng nhìn thấy chiếc xe kia, đôi mắt mở to, lập tức cùng những người xung quanh bỏ chạy.

Nhưng chân tê dại đến mức không thể bước vội, bất chấp tình thế nguy cấp.

Muốn chạy, nhưng không chạy được.

Thang Nguyên ngồi trong xe nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô bé, trái tim như bị bóp chặt đến không thở được.

Rất gần!

Anh có thể gϊếŧ chết nhân vật phản diện này, hoàn thành nhiệm vụ!

Gϊếŧ cô ấy, gϊếŧ cô ấy. Nếu cô ấy chết, sẽ không có nhiều người bị gϊếŧ, thành phố thịnh vượng này cũng sẽ không bị tàn phá.

Anh nhắm mắt lại, giữ chặt vô lăng.

Rầm!

Hạ Từ không nháy nổi mắt nhìn chiếc ô tô lớn đâm vào bảng quảng cáo trên vành đai cây xanh.

Phần đầu xe bị biến dạng.

Chỉ một chút thôi, chiếc xe đã đâm vào cô.

Khi chiếc xe thoáng qua, một giây ngắn ngủi cũng dài dằng dặc. Hạ Từ có thể nhìn thấy anh trai mạnh mẽ sau cửa kính xe có vẻ mặt đau khổ, hai tay dùng hết sức quay vô lăng, xoay đầu xe.

Vô số người đang ríu rít bên tai.

Có người gọi cảnh sát: “Alo, cảnh sát có ở đó không? Ở đây xảy ra tai nạn giao thông!”

Có người gọi xe cấp cứu: “Có một vụ tai nạn giao thông, tài xế tông vào biển quảng cáo không ai kéo ra được. Địa chỉ là…”

Càng nhiều hơn là tiếng ồn ào vô dụng.

“Người này lái xe kiểu gì vậy? Đâm lên vỉa hè!”

“Có phải anh ta lái xe trong tình trạng say rượu không?”

“Tôi thấy anh ta không thể làm được gì. Chiếc xe bị hư rồi, quá thảm.”