Huyền Học: Nuôi Dưỡng Cổ Nữ

Chương 25

Cố Diêu: “Vậy nhờ Trang tiên sinh xem Hứa Nặc bây giờ thế nào.”

Vốn dĩ Cố Diêu không tin vào ma quỷ, quẻ tượng huyền môn. Sau khi kết hôn, chồng bà ấy là Hạ Văn Sơn rất kính sợ thần ma. Thân thể Cố Diêu không thích hợp để mang thai, cả đời khó có con. Hạ Văn Sơn hiểu rõ, không biết tìm ở đâu ra Trang tiên sinh, nói là dựa theo ngày sinh tháng đẻ ông ta đưa, tìm một đứa nhỏ, cứu giúp đứa đứa nhỏ đó, thì duyên có con cái của bọn họ sẽ được suôn sẻ.

Sau một tháng từ khi cứu giúp Hạ Chu, Cố Diêu có thai.

Cho đến lúc đó, bà ấy chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp.

Sự ra đời của Hạ Hứa Nặc đã mang lại sức sống mới cho Cố Diêu, cảm giác tuyệt vời khi được làm mẹ đã gột rửa cho bà ấy. Bà ấy muốn dành cả thế giới cho Hạ Hứa Nặc.

Hạ Hứa Nặc hơi yếu, lại là trẻ sinh non, sinh xong ba tháng vẫn không rời khỏi bệnh viện.

Hạ Văn Sơn lại đi mời Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh nhìn vào mệnh số của Hạ Hứa Nặc, vẽ lá bùa, cơ thể Hạ Hứa Nặc trở nên khỏe mạnh một cách kỳ diệu. Từ đó trở đi, Cố Diêu không còn nghi ngờ gì về khả năng của Trang tiên sinh nữa.

Trang tiên sinh đến nhà họ Hạ mỗi năm một lần để xem mệnh cho Hạ Hứa Nặc và sửa đổi số phận của cô bé.

“Chuyện này...” Trang tiên sinh cau mày, đột nhiên không nói tiếp.

Cố Diêu nhìn sắc mặt của Trang tiên sinh, bà ấy đoán có gì đó không ổn, khuôn mặt lập tức đầy vẻ đau khổ: “Trang tiên sinh, mệnh Hứa Nặc thế nào?”

“Quá loạn, năm nay đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mạng tuyết của Hứa Nặc hoàn toàn rối loạn?” Sắc mặt Trang tiên sinh nặng nề, áp lực trên người cũng lộ ra.

Hạ Hứa Nặc nói: “Mẹ, Trang tiên sinh...”

Cố Diêu cười khổ: “Nặc Nặc, con có muốn lên lầu chơi với anh không?”

Trang tiên sinh giơ tay, ngắt lời Cố Diêu.

Đôi mắt già nua hỗn loạn của ông ta nhìn thẳng vào Hạ Hứa Nặc: “Hứa Nặc, con có sẵn sàng học vài thứ mới mẻ với ông Giang không?”

Cố Diêu: “Trang tiên sinh, ý ngài là?”

“Các biến số trong tuyến mạng của Hứa Nặc quá lớn, ngay cả tôi cũng không nắm chắc,” Trang tiên sinh thương tiếc nhìn Hạ Hứa Nặc: “Rốt cuộc, đã đến lúc Hứa Nặc phải dựa vào chính mình. Chỉ có học đạo pháp, nắm giữ mệnh mình, mới có thể cải mệnh.”

Cố Diêu nghe được, cũng hiểu mệnh số của Hạ Hứa Nặc có bao nhiêu rủi ro, nước mắt muốn nhanh chóng rơi xuống. Nhưng con gái còn ở đây, bà ấy là người luôn tự chủ, vẫn có thể kìm nén được.

Hạ Hứa Nặc không hiểu mình sắp dấn thân vào con đường nào, nhưng nhìn vẻ mặt của Trang tiên sinh và mẹ, cô bé biết điều đó sẽ không hề dễ dàng.

“Hứa Nặc, con có bằng lòng không?” Trang tiên sinh hỏi.

Hạ Hứa Nặc gật đầu: “Trang tiên sinh, con có thể làm được.”

Cố Diêu nhìn con gái mình, tự hỏi tại sao chỉ trong một năm lại xảy ra sự thay đổi khủng khϊếp như vậy.

Một năm nay rõ ràng vẫn giống như thường lệ...

Không.

Chỉ vài ngày trước, chồng bà đã mang tiện chủng của ông ấy về thành phố Lâm Giang.

“Dì Trương, con đi đây.”

Dì Trương đứng ở cửa: “Thật sự không cần dì đưa đi à?”

Hạ Từ: “Con nhớ đường rồi.”