Edit: Grin Wind
Beta: Chưa
---
Sở Hoài Dẫn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Chu, ánh mắt y không thể rời khỏi được đĩa thức ăn, như thể chỉ thiếu mỗi việc viết bốn chữ "Thấy là có phần" lên mặt, khiến hắn không nhịn được cười.
Sở Hoài Dẫn ra hiệu Quý Dương đưa phần ăn cho Mạnh Chu.
Chủ quán đã xiên con cá nướng nguyên vẹn bằng hai chiếc que gỗ, lớp da ngoài giòn rụm còn thịt cá bên trong thì mềm ẩm. Chỉ cần cắn nhẹ là có thể xé ra một miếng, hương vị đậm đà, mà phần còn lại cũng không bị rã nát.
Mạnh Chu cầm chiếc que gỗ bằng tay phải, vừa định cắn một miếng thì đột nhiên bị Sở Hoài Dẫn giữ chặt cánh tay.
Y cố gắng đưa đồ ăn về phía miệng, nhưng khoảng cách vẫn không nhúc nhích.
Cá không đến gần ta thì ta tự đến gần cá. Mạnh Chu đưa miệng lại gần, nhưng lại bị Sở Hoài Dẫn giữ chặt cằm.
"Ư ư ư..." Mạnh Chu dùng ánh mắt tỏ vẻ oan ức.
"Ngươi suy nghĩ cho kỹ đã, nếu ngươi nhất quyết xuất gia thì từ nay về sau sẽ không còn được đυ.ng đến đồ mặn nữa. Đừng nói đến món cá nướng trước mặt, ngay cả món trứng hấp cũng không được ăn. Bản vương sẽ cử người giám sát ngươi, nếu ngươi dám lén ăn một miếng, sẽ bị đánh năm mươi trượng, cứ thế mà tăng lên."
Sở Hoài Dẫn nghiêm mặt đe dọa, khiến hậu quả của vụ việc cũng bị nghiêm trọng hóa đi.
Ánh mắt Mạnh Chu đờ đẫn, như con gà con bị bóng chim ưng che phủ, vẻ mặt đầy lo lắng, bị dọa đến không nói nên lời.
Sở Hoài Dẫn vừa định buông ra, kết quả lại thấy y đang "đờ đẫn" nhìn vào... món cá nướng.
"Không tin? Hửm?"
Mạnh Chu vội vàng gật đầu, người có quyền muốn làm gì thì làm.
"Còn muốn xuất gia không?"
Lắc đầu.
"Vậy thì ăn đi." Sở Hoài Dẫn buông cậu ra.
Mạnh Chu xoa xoa cái cằm đau nhức, lực tay gì mà mạnh quá, may mà còn có món cá nướng để an ủi tâm hồn vừa bị tổn thương.
Y cố ý đi chậm hơn Sở Hoài Dẫn một bước, ăn uống thật ngon lành phía sau.
Sở Hoài Dẫn thật muốn xem trong đầu Mạnh Chu mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì, bèn dừng bước lại, xoay người.
Mạnh Chu ngay lập tức bảo vệ món cá nướng, như gà mẹ bảo vệ gà con, cảnh giác hỏi: "Có chuyện gì vậy Hoài Vương?"
Sở Hoài Dẫn khá là bất lực.
Chỉ trong một đoạn đường ngắn xuống núi, Mạnh Chu đã giải quyết xong hai con cá, còn nhân lúc người phía trước không chú ý, lén dùng tay áo lau miệng dính dầu.
Đến ngã ba đường có ba con tuấn mã, Sở Hoài Dẫn chỉ một con ngoan ngoãn cho Mạnh Chu. Sở Hoài Dẫn cưỡi ngựa dẫn đầu, Mạnh Chu và Quý Dương theo sau.
"Quý huynh, ta có một việc không rõ..." Mạnh Chu muốn nói rồi lại thôi.
"Mạnh đại nhân có việc gì?" Qua một loạt sự việc, nếu Quý Dương còn không nhận ra vị trí của Mạnh Chu trong lòng chủ tử, thì chỉ có nước tự đâm mù mắt ra đường coi bói. Nói gì mà thử thách tài năng của Mạnh Chu rồi thu làm tâm phúc, bây giờ còn chưa là gì đã đặt y trong lòng mà cưng chiều rồi, sau này còn có thể như nào nữa.
Trước khi cậu ta rời đi còn thấy chủ tử đang nổi cơn thịnh nộ, thế mà ngoảnh đầu lại thấy hai người cùng nhau ra ngoài, cá nướng cậu ta cấp tốc đem đến hóa ra là để khuyên Mạnh Chu hoàn tục!
Quý Dương suýt chút nữa hộc máu.
Mạnh Chu mắt nhìn phía trước, vẻ mặt ngay thẳng, như thể đang hỏi chuyện quân quốc đại sự, làm cho Quý Dương thấy cũng khẩn trương, tay cầm dây cương hơi đổ mồ hôi.
Là tâm phúc của Sở Hoài Dẫn, cậu biết không ít chuyện, biết cái nào có thể nói và cái nào không. Nhưng đối với Mạnh Chu, Quý Dương không chắc chắn.
Cuối cùng là nên nói hết mọi sự hay giữ lại chút ít đây?
Mạnh Chu: "Cá, mua ở đâu vậy?"
"..."
"Ừm?"
Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?
"Ngõ thứ hai bên phải, nhà thứ ba. Tổ tiên nhà đó là ngự trù, bây giờ không làm nữa. Nếu muốn ăn thì báo tên của Hoài Vương."
"Thì ra là vậy." Mạnh Chu vui vẻ gật đầu: "Cảm ơn Quý huynh."
Đoàn người dừng lại trước Hoài Vương phủ, Mạnh Chu từ cửa ngắm nhìn cấu trúc bên trong rộng lớn và hùng vĩ, rồi nhảy xuống ngựa, chào tạm biệt Sở Hoài Dẫn.
Sở Hoài Dẫn nhìn bóng lưng Mạnh Chu, ánh mắt khó hiểu.
"Đứng lại."
Mạnh Chu nghi hoặc quay lại, ăn cá nướng làm y khát khô cổ rồi, còn đang vội ra phố mua chén trà giải khát.
"Bản vương mới nhận được một bức tượng đá quý, hôm nay ngươi đã đến, sao không vào phủ xem thử?"
Xem đá quý?
Không hứng thú.
Mạnh Chu không có sở thích tao nhã này, nhưng Sở Hoài Dẫn đã mời, vậy đành phải gật đầu. Biết đâu trên đá có bản đồ kho báu, Sở Hoài Dẫn muốn chia sẻ với mình?
Giống với Mạnh Chu, Quý Dương cũng đầy nghi hoặc, mấy ngày trước có ngọc khí bạc, trân châu vải vóc vào kho, nhưng không thấy đá quý.
Lẽ nào... lẽ nào chủ tử đang nói đến khối ngọc lục bảo do Văn Sơn tiến cống?
Đó là một khối đá đen đẹp đẽ, trên đó kết tinh những viên ngọc lục bảo lấp lánh như ngôi sao, trông như vương miện, quý phái và bí ẩn, là tuyệt phẩm nhân gian.
Quý Dương đã hình dung luôn đến cảnh Mạnh Chu thốt lên trầm trồ khen ngợi, còn chủ tử nhà mình thì vui vẻ nhường cho y.
Tâm lặng như nước.
"Pha trà." Sở Hoài Dẫn vừa vào đã ra lệnh cho hạ nhân dâng lên loại trà Đại Hồng Bào mà hắn thích, nhưng cuối cùng quỷ thần xui khiến, lời đến bên miệng lại thành nước sôi.
Hoài Vương phủ rộng lớn như vậy, lại tiếp đãi khách bằng nước sôi?
Mạnh Chu nghĩ không biết Sở Hoài Dẫn có phải không vui nên lấy cậu ra xả giận hay không, nhìn qua lại thấy chủ nhà người ta cũng uống nước lọc.
Thì ra Hoài Vương có đức độ, cần kiệm tiết chế.
Mạnh Chu an lòng, uống hết hai ấm, lại cảm thấy nước ở đây ngọt hơn nơi khác một xíu.
Sở Hoài Dẫn thấy Mạnh Chu nhìn mình, cốc ngọc trắng nghiêng nghiêng cũng dần trở lại vị trí cũ.
Mạnh mèo con nhìn trộm cũng quá rõ lộ liễu rồi.
Uống xong ngồi thêm một lúc, Sở Hoài Dẫn dẫn y đến một gian phòng nhỏ.
Chủ nhân Hoài Vương phủ chỉ có một mình Sở Hoài Dẫn, hắn chưa cưới thê tử, cũng chưa nạp thϊếp, người hầu phần lớn là gia đinh và thị vệ, có thể nói đây là nơi tụ tập của động vật giống đực.
Bên ngoài gian phòng nhỏ có cây cổ thụ cao vυ't, đường đi uốn khúc, là nơi yên tĩnh và tao nhã nhất của phủ Hoài Vương. Nơi này cơ hồ không có ai đến, được người hầu ngày ngày quét dọn nên cửa sổ sáng sủa, sạch sẽ không một hạt bụi. Bên phải có một giá đồ cổ cao bằng xà ngang, trên đó có nhiều loại đá kỳ lạ, xếp đặt ngăn nắp.
Đá Linh Bích lởm chởm, đồ trang trí bằng đá Thọ Sơn bóng bẩy, ngọc khí đồ sứ đủ màu sắc rực rỡ.
Còn có... Mạnh Chu theo chỉ dẫn của Sở Hoài Dẫn nhìn qua... một viên đá nâu vàng đen xen kẽ... rất bình thường?
"Hoa biết nói thì nhiều chuyện, đá không biết nói thì đáng yêu. Mạnh Chu, ngươi nhìn viên đá này, có cảm tưởng gì?"
Đây là đọc hiểu hay lĩnh hội từ tâm?
Mạnh Chu nhìn viên đá đó mãi mà không nghĩ ra gì, y chợt nhớ lại kỹ năng làm bài đọc hiểu khi đi học, ừm, trước hết phải hiểu ý của người ra đề. Lén nhìn gương mặt bình tĩnh nhưng uy nghi của Sở Hoài Dẫn, thôi bỏ qua bước này đi...
Rồi xuất phát từ đặc điểm của viên đá... Mạnh Chu suy nghĩ rồi nói: "Viên đá này bề ngoài có hoa văn tinh xảo, đường nét đan xen, màu sắc đậm nhạt chảy trôi, phong cách xưa cổ, hoàn toàn là từ thiên nhiên. Dường như, dường như có ý nghĩa sâu xa ngưng tụ ở đây." Y ấp úng ở chỗ ý nghĩa sâu xa.
Rồi so sánh và mở rộng: "Từ xưa đá thưởng ở thư phòng lấy gầy, hở, nhăn, trong suốt làm đẹp, hoặc tự nhiên thành tranh, hoặc độc lập thành cảnh. Viên đá này tự tạo nên một trường phái riêng, Hoài Vương sưu tập rộng rãi, tầm nhìn sâu rộng, thật đáng kinh ngạc."
Cuối cùng, Mạnh Chu kết luận——
"Đây là một viên đá lạ kỳ."
Nói xong, đối diện với ánh mắt kỳ dị của Sở Hoài Dẫn, Mạnh Chu hết sức duy trì vẻ mặt điềm tĩnh.
Sở Hoài Dẫn mím môi, Mạnh Chu nói nhiều nhưng thực ra lại chẳng nói gì, cái miệng này, thật sự giỏi luyên thuyên.
Hừ, đúng như hắn mong đợi.
"Sao, ngươi không nhận ra thiền ý chảy trong màu sắc đậm nhạt này?" Sở Hoài Dẫn đáy mắt lộ vẻ khôi hài.
Mạnh Chu lại nhìn lần nữa.
Không có.
Sở Hoài Dẫn nói rõ ràng hơn: "Viên đá này tên là "Phật duyên"."
Mạnh Chu nhìn kỹ, chợt nhận ra, viên đá này có màu nâu vàng, chẳng phải giống một chút hình dáng của mộc ngư* sao!
*Mộc ngư: là một nhạc cụ bằng gỗ, có hình con cá, dùng trong các nghi lễ Phật giáo để giữ nhịp khi tụng kinh và cầu nguyện. Nó biểu thị cho sự tỉnh thức và tu tập liên tục của các nhà sư.
Y có chút căm giận, nói đọc hiểu, sao lại thành đoán câu đố rồi? Quanh quẩn mãi vẫn là vấn đề xuất gia? Sao hắn không thể ngầm hiểu và nhẹ nhàng bỏ qua đi chứ?
"Ngay cả điều này cũng không thể ngộ ra, Mạnh Chu, ngươi không có duyên với Phật Tổ."
Sở Hoài Dẫn đứng khoanh tay, khí thế áp đảo, phảng phất như đang ở trên Kim Loan Điện, nắm giữ quyền sinh sát, một lời nói vạch trần bí mật chín tầng trời.
Ngọc chấn kim thanh.
Mạnh Chu suýt chút nữa đã quỳ xuống nhận chỉ.
Khi Mạnh Chu bước ra khỏi phủ Hoài Vương, vẻ mặt thành kính tiếp nhận giáo huấn đã biến mất không còn.
Tình hình cấp bách, y chạy thẳng về phía đông đến đạo quán mà phương trượng đã nói, báo danh của phương trượng.
Trên đường còn tranh thủ suy nghĩ đến một vấn đề - tại sao Sở Hoài Dẫn lại phản ứng lớn như vậy với chuyện mình xuất gia? Lại còn vòng vèo khuyên bản thân từ bỏ ý định này?
Có phải gần đây hắn rất rảnh rỗi không?
Liệu có phải vì mình đã nói sẽ trở thành người của hắn rồi lại không thực hiện được không?
Mạnh Chu ngay lập tức có câu trả lời. Sở Hoài Dẫn là người không chấp nhận bị người lừa gạt, y lại nhiều lần giẫm lên ranh giới ấy, lần này cuối cùng đã chọc giận đối phương, bị áp dụng một số biện pháp trách phạt nhẹ nhàng.
Quả thật rất "nhẹ nhàng", không giống một vị Vương gia trở về từ chiến trường chút nào.
Lẽ nào... lẽ nào Sở Hoài Dẫn thật sự có mắt nhìn người, cảm thấy mình là người tài, vì muốn giữ lại và coi trọng nên mới khoan dung như vậy...
Mạnh Chu khóe miệng hơi nhếch lên, thỏa mãn pha chút tự tin không đứng đắn.
Thật là tốt quá.
"Giá!"
Tiếng vó ngựa vang lên trên quan đạo, thẳng vào rừng rậm, như gió thổi xuyên lá, cuối cùng dừng lại trước một đạo quán hùng vĩ cổ kính.
Phương trượng cũng rất nghĩa khí, vừa khi Mạnh Chu đến liền sai tiểu hòa thượng liên lạc với đạo trưởng ở Thanh Hư quán, trình bày mọi chuyện.
Tu Minh đạo trưởng là người có tính tình thẳng thắn, ông ta nhìn Mạnh Chu một lúc lâu, bảo y phải đảm bảo không gây ra đại họa nguy hiểm gì cho Thanh Hư quán, rồi mới nhẹ gật đầu.
Người làm nhiều điều xấu thường tin vào thần linh, mong qua cầu nguyện rửa sạch tội lỗi. Lưu gia cũng vậy, làm pháp sự liên tục, tuân theo di nguyện của Lưu Đức, không kể là Phật gia hay Đạo gia, đều mời hết về nhà.
Không ai ngờ trong đám đạo sĩ mặc đạo bào xanh thẫm lại lẫn một tiểu do thám xinh đẹp.
Tóc dài được kéo lên gom thành một búi, cài bằng một cây trâm gỗ xanh, áo đạo bào đơn sơ nhưng lại tôn lên dáng người mảnh khảnh.
Mạnh Chu ngồi xếp bằng giữa đám đạo sĩ, cúi đầu, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Nhưng diện mạo của y vẫn quá bắt mắt, Lưu Hồng Bảo khi nói chuyện với đạo sĩ dẫn đầu, ánh mắt luôn liếc về phía Mạnh Chu. Đôi mắt nhỏ mờ đυ.c của hắn ta lóe lên tia sáng, như sói đói nhìn thấy gà béo, lộ ra vẻ hung bạo và thèm khát.
Hắn ta không ngờ, trong đạo quán nơi núi sâu, lại có một người thanh tú như vậy, như một viên ngọc thuần khiết, chờ người hữu duyên khai thác.
Đám tang đã được nửa chừng, Lưu Hồng Bảo không thể giả bộ hiếu tử thêm nữa, bản chất lộ ra, ham ăn háo sắc. Hắn ta hời hợt đáp vài câu, rồi chờ lúc lại gần lén ra hiệu cho quản gia.