Thừa Tướng Hắn Mang Thai Long Chủng

Chương 13: Mạnh mèo nhỏ xuất gia bị bắt, Hoài Vương nghi ngờ nhân sinh.

Edit: Grin Wind

Beta: Chưa

---

Quảng n Tự nằm ở ngoại ô kinh thành, hương khói nghi ngút, tiếng chuông vọng xa. Người từ nơi khác vào kinh thường ghé qua đây, phần lớn sẽ vào bái lạy, cầu cho hành trình suôn sẻ, gia đình an khang.

Chiếc chuông đồng do chính hoàng đế khai quốc ban tặng được treo cao trên tháp, quả thực cao quý nhất Đại Ngụy. Hiền nhân, tao nhân khi rảnh rỗi thường đến chùa vào buổi sáng, chỉ để nghe tiếng chuông sớm của Quảng n Tự.

Tiếng chuông vang vọng, quốc thái dân an.

Mạnh Chu sau khi hỏi thăm, biết được Lưu gia giàu lên chính là nhờ dâng lễ cầu an tại Quảng n Tự.

Y vừa đến đã đi thẳng vào Đại Hùng Bảo Điện*, nhờ chú tiểu giới thiệu với phương trượng, nói rằng mình muốn xuất gia.

*Đại Hùng Bảo Điện: Phật điện, Chính điện, hay Đại điện, là trung tâm kiến trúc của ngôi chùa, nơi cử hành các hoạt động chính của nghi lễ Phật giáo.

Quảng n Tự không dễ dàng nhận người, là ngôi chùa thịnh vượng nhất của Đại Ngụy, ít nhất ở đây sẽ không phải lo ăn uống, môi trường yên bình, thi thoảng còn gặp được quan chức quyền quý.

Chú tiểu nói phương trượng bận, không tiện gặp mặt.

Mạnh Chu cười tủm tỉm đưa cho cậu ta mười lạng bạc, cậu ta liền đổi giọng, nói có thể giúp truyền lời.

Trong lúc chờ đợi, Mạnh Chu quỳ trên bồ đoàn, nhìn chằm chằm vào tượng Phật, cúi đầu nói: "Mạnh Chu làm vậy là có nguyên do, mong Phật tổ tha thứ."

Phương trượng năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, nét mặt hiền hậu, râu tóc bạc phơ, ông cúi chào Mạnh Chu rồi hỏi: "Xin hỏi thí chủ tục danh là gì, vì sao muốn xuất gia?"

Mạnh Chu ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt nhìn thấu hồng trần, ánh mắt trống rỗng buồn bã, giọng điệu chậm rãi: "Đệ tử tên là Mạnh Chu..."

"Mạnh Chu?" Phương trượng trầm tư một lúc, tiếp lời: "Mười tám năm trước, có một vị Khương thí chủ sinh một nam hài tại Quảng n Tự, lão nạp được Khương thí chủ cho phép, liền đặt tên cho đứa bé ấy là Chu."

"Chính là đệ tử." Mạnh Chu không ngờ phương trượng còn nhớ chuyện cũ này, liền vội vàng thừa nhận: "Mười tám năm trước đã có duyên với Phật, nhà Phật giảng về nhân quả luân hồi, nay đệ tử khẩn cầu phương trượng thu nhận, đệ tử cũng coi như lá rụng về cội, được viên mãn."

"A di đà Phật, Mạnh thí chủ linh đài sáng suốt, rất có căn duyên. Nhưng thân thể tóc da là nhận từ phụ mẫu, Khương thí chủ làm nhiều việc thiện, lão nạp hôm nay nếu giúp ngươi quy y, sẽ cảm thấy có lỗi với Khương thí chủ."

"Mẫu thân đã qua đời nhiều năm, phụ thân cũng tái hôn, con cái đầy đủ. Đệ tử trong nhà như cỏ dại, vốn không có gì vướng bận. Mấy ngày trước gặp biến cố, khó lòng giải tỏa, đêm không thể ngủ, sinh ra ý niệm tiêu cực… nếu phương trượng không thu nhận, đệ tử không biết còn nơi nào có thể đi trong thế gian này..."

Mạnh Chu mắt đầy bi ai, khóe mắt đẫm lệ, trông vô cùng đáng thương, như một đứa trẻ mồ côi bị người đời ức hϊếp.

Phương trượng nhìn y một lúc, dường như bị lay động bởi lời nói của y.

Mạnh Chu không vội không loạn, diễn xuất hoàn hảo, không chút sơ hở, còn chủ động tháo tóc xuống.

Hết sức thành tâm.

"A Di Đà Phật, Mạnh thí chủ trần duyên chưa dứt." Phương trượng nhìn ra ngoài tán cây, tràng hạt trên tay xoay chầm chậm ba vòng, từ từ nói.

Mạnh Chu bối rối, diễn lâu như vậy, mà ông chỉ nói như thế?

"Đệ tử không hiểu, xin phương trượng chỉ điểm." Mạnh Chu chân thành hỏi, ta chưa từng cưới vợ, cũng không đính hôn, trần duyên chưa dứt cái gì chứ?

"Phật dạy, không thể nói, không thể nói." Phương trượng ánh mắt từ bi, lộ ra ý tiễn khách.

"Đã như vậy, đệ tử còn một việc, xin phương trượng cho biết sự thật."

"Thí chủ cứ nói."

"Người xuất gia không nói dối, tuy nhiên, Chu, lại có nghĩa là lừa dối, phương trượng lấy tên này, có ý gì?"

Phương trượng lắc đầu: "Không thể nói."

Ông có dám đổi một câu khác hay không hả?

Mạnh Chu không tin phương trượng có thể kiên nhẫn hơn y, vì gần đây thân thể không khỏe, quỳ lâu có chút ê ẩm, y dứt khoát ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, có ý kéo phương trượng bàn luận Phật pháp.

Bên cạnh, chú tiểu bưng khay, trên đặt dao cạo, cho thấy phương trượng còn chưa gặp người, đã chuẩn bị cho y cạo đầu.

Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?

Chỉ vì Khương Dao sao? Nhưng Khương Dao đã chết rồi.

Ngoài Đại Hùng Bảo Điện.

Sở Hoài Dẫn hỏi Quý Dương: "Ngươi nói xem, câu "gặp biến cố, khó lòng giải tỏa" kia của y, là chỉ điều gì?"

Quý Dương cẩn thận quan sát sắc mặt của chủ nhân, mặt trầm như nước, tựa bão tố sắp tới, hôm nay đáng lẽ cậu ta không nên theo chủ nhân đến viếng Nguyên Hoàng hậu mới phải!

Cậu ấp úng nói: "Có lẽ đã xảy ra chuyện gì mà chủ nhân không biết?"

"Nếu vậy, Ảnh Cửu vì sao không báo cáo?"

Lơ là rồi.

Quý Dương an ủi hắn: "Dù sao chắc chắn không phải vì chủ tử, Mạnh đại nhân không phải là thiếu nữ, trong lòng cũng không có người trong mộng, sau chuyện đó cũng không có phản ứng xấu gì, chẳng lẽ y cần đến mấy ngày mới nghĩ thông, rồi cảm thấy bị ô uế, sinh ý niệm tự vẫn muốn xuất gia..."

Quý Dương nói một câu, sắc mặt Sở Hoài Dẫn đen một phần.

Viên gạch dưới chân không chịu nổi áp lực, đã xuất hiện một vết nứt.

Mắt thấy chủ tử sắp nổi giận, Quý Dương thậm chí còn cảm thấy viên gạch dưới chân mình cũng đã hơi lung lay, cậu kịp thời im lặng, hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Sở Hoài Dẫn gân xanh trên trán giật giật, lần đầu tiên gặp Mạnh Chu, y tráo người làm tân nương, bái đường với Vương Quân Dương, trong đêm động phòng gặp người lạ cũng rất bình thản, thậm chí để tránh bị tìm kiếm, còn tự xé áo giả làm nữ tử rêи ɾỉ... bảo một người như thế vì một sự cố mà xuất gia, hắn nhất định không tin.

Nhưng tình cảnh trước mắt, còn có lời giải thích nào khác?

Sở Hoài Dẫn cảm thấy mình như bị Mạnh Chu tát mạnh một cái, mất mặt vô cùng. Nực cười hắn tự đa tình, vì y thích ăn cá, đến cả Tuyết Ban đã nuôi sáu năm trong hoa trì cũng đem ra tặng.

Kết quả, người ta chuyển sang ăn chay rồi!

Ăn chay?

Sở Hoài Dẫn cười lạnh một tiếng, ra lệnh cho Quý Dương: "Đi làm hai con cá nướng đến đây."

Quý Dương nhỏ giọng nhắc nhở: "Đây là chùa."

"Chờ ở cửa."

Trong đại điện.

Mạnh Chu nói đến khô cổ, phương trượng không hề động lòng, còn sai chú tiểu dâng trà, tiếp khách chu đáo.

Mạnh Chu uống một ngụm trà lớn, quyết định đổi cách tiếp cận. Y hắng một cái, hạ thấp giọng nói.

"Phương trượng có biết, ba ngày trước Lưu Đức qua đời, Lưu gia mời cao tăng từ quý tự đến làm lễ cầu siêu, hai ngày sau sẽ diễn ra."

"Lão nạp có nghe nói."

"Người sống mời cao tăng cầu siêu cho người chết, cầu vãng sanh Tây Phương Cực Lạc, tránh chịu khổ ở địa ngục, kiếp sau đầu thai vào nhà tốt." Mạnh Chu tiếp tục: "Nhưng phương trượng có biết, Lưu Đức cùng gia đình của ông ta đã làm vô số điều ác, ở Kinh thành ai dám đối đầu, bất kể già trẻ, đều bị ép vào thao trường huấn luyện Lưu gia, ngược đãi cho đến chết. Thao trường đó chứa đầy oan hồn, đến phải hơn hàng ngàn người. Vừa mới tô đỏ, lại thêm máu mới, ngày càng tươi mới."

Giọng Mạnh Chu không cao, sợ làm kinh động Bồ Tát, nhưng từng câu chữ lại sắc bén, thẳng thắn.

"Một thao trường nhỏ, lại như a tỳ địa ngục. Nay người lẽ ra phải xuống địa ngục, phương trượng lại tụng chú vãng sinh cho hắn, nhà Phật rất coi trọng nhân quả thiện ác, Lưu Đức gieo nhân ác, không gặt quả ác, thì phải làm sao? Những tín đồ quỳ trước tượng Kim Cương La Sát, thiện nam tín nữ nét mặt đau khổ, có bao nhiêu người trong số họ là thân nhân của oan hồn? Nhân quả của họ, ai sẽ gánh?"

"A Di Đà Phật." Phương trượng xoay tràng hạt gỗ đàn hương: "Phật pháp khoan dung, phổ độ chúng sinh, chuyện trước kia, đều đã là hôm qua, lão nạp độ cho họ kiếp sau làm điều thiện, trả nhân quả."

Mạnh Chu liền nói: "Phổ độ chúng sinh, vậy vì sao không độ ta?"

Phương trượng im lặng.

"Nếu không độ ta, Mạnh Chu là người phàm tục, thế gian này, chỉ chú trọng báo ứng kiếp này."

Phương trượng nhìn sâu vào mắt Mạnh Chu, dường như hiểu rõ ý đồ của y, Mạnh Chu cũng bình thản đối diện.

Lâu sau có một tiếng thở dài.

Phương trượng cầm dao cạo từ khay, hỏi: "Thí chủ, thật sự không hối hận?"

Mạnh Chu xoa xoa tóc dài, y vì diễn xuất không phải chưa từng cạo trọc, một lần quen, hai lần thuần thục. Dù có thật sự xuất gia, cũng là tiểu hòa thượng đẹp trai nhất của Đại Ngụy, ban đêm ra ngoài còn có thể dụ hồ ly tinh.

Hồ ly tinh không biết có hay không, nhưng Hoài Vương bên ngoài đã sắp phát điên. Vừa rồi Mạnh Chu và phương trượng nhỏ giọng nói gì hắn không nghe rõ, nhưng trong chớp mắt, lại thật sự chuẩn bị cạo đầu rồi!

"Phương trượng động thủ đi." Kế hoạch bước đầu thành công, cùng vừa rồi đàm thoại với phương trượng, chắc chắn sau này khi cần thiết phương trượng sẽ giúp đỡ y.

Mọi việc cũng dễ dàng hơn.

Mạnh Chu khẽ cúi đầu, nhắm mắt. Bất ngờ có hai ngón tay nắm lấy cằm cứng rắn bắt y ngẩng đầu lên.

Ai?!

Mạnh Chu ngạc nhiên trừng mắt nhìn, một cái ngẩng đầu va ngay vào ánh mắt sâu thẳm của Sở Hoài Dẫn.

"Bản vương không cho phép."

Mạnh Chu tầm mắt di chuyển, nhìn thấy một gương mặt anh tuấn đang giận dữ, tim không hiểu sao lại run lên.

Sở Hoài Dẫn thô bạo kéo Mạnh Chu ra sau lưng, Mạnh Chu loạng choạng nhanh tay lanh lẹ ôm lấy eo Sở Hoài Dẫn, đứng vững xong mới định rút tay, một lần, hai lần, không rút được, cuối cùng bị gắt gao khóa lại.

"Hoài Vương." Phương trượng chắp tay hành lễ.

"Phương trượng." Sở Hoài Dẫn bình tĩnh lại: "Mạo muội hỏi đại sư, Quảng n Tự bình thường một năm bao nhiêu tiền nhang đèn?"

"Không đủ mười quan."

Sở Hoài Dẫn cười lạnh, từ trên cao liếc nhìn Mạnh Chu, ánh mắt dài hẹp hơi nheo lại, khí thế áp đảo: "Mạnh đại nhân còn nợ bản vương bảy ngàn lạng bạc, bây giờ lại chạy đến làm hòa thượng, định ăn quỵt sao?"

Bị đòi nợ quá bất ngờ, Mạnh Chu trong lòng la hét "Ta đang làm việc cho ngươi mà", nhưng y có thói quen những việc chưa xong sẽ luôn giữ kín. Đành không phục hừ hừ: "Lỡ ta làm trụ trì thì sao?"

"Ngươi nói lại lần nữa?"

Mạnh Chu cảm thấy tay mình sắp bị bóp đến tím tái luôn rồi, bèn không dám cãi lại, phương trượng người ta còn ở đây, dù cho y có bọc thêm hai lớp da cũng không dám lớn tiếng ở nơi thanh tịnh này.

Chậc, đúng là một sự hiểu lầm to lớn.

Mạnh Chu cảm thấy đau đầu.

Bên kia Sở Hoài Dẫn hàn huyên cùng phương trượng đôi câu, rồi nói: "Người bản vương mang về, làm phiền phương trượng."

"Hoài Vương đi thong thả."

Ơ?

Ta phí công nói nãy giờ, ngươi ba lời đã muốn phá hỏng việc của ta?

Bị kéo đi từng bước lớn, Mạnh Chu không cam lòng vùng vẫy: "Phương trượng, chúng ta đã nói trước rồi mà..."

"A Di Đà Phật, cách đây ba mươi dặm có một đạo quán, lão nạp và đạo trưởng ở đó có giao tình, Mạnh thí chủ có thể..." Phương trượng nói nhanh như thể muốn tống khứ một củ khoai nóng.

"Đạo quán? Có làm phép không?" Mạnh Chu còn muốn hỏi thêm, nhưng Sở Hoài Dẫn đã trực tiếp nhấc bổng y lên bằng một tay, tiện thể bịt miệng y lại.

"Ưm, ưm ưʍ..." Mạnh Chu cố gắng gỡ tay của hắn ra, nhưng sức lực của Hoài Vương quá mạnh.

Bị ôm ra khỏi Quảng n Tự, Mạnh Chu suýt chút nữa tức thành cá nóc, nhìn Sở Hoài Dẫn như nhìn một người phụ nữ ngốc nghếch không biết chồng mình ở ngoài bươn chải vất vả mà chỉ biết gây chuyện!

Sở Hoài Dẫn chọc chọc hai má phồng lên của y, mềm mại đàn hồi, thích không rời tay, không nhịn được bóp mạnh một cái, bộp một tiếng, làm Mạnh Chu xì hơi.

Mạnh Chu không dám trách chủ nợ, đành ôm mặt dùng vẻ lạnh lùng đẩy lùi địch thủ.

Sở Hoài Dẫn làm như không có gì, trả lại y một gương mặt lạnh hơn.

Hai người đối mặt.

"Nói đi, tại sao." Sở Hoài Dẫn nghĩ mãi vẫn quyết định hỏi y, đừng bảo là câu trả lời hắn nghĩ.

Mạnh Chu lúng túng: "Không có gì. Ha, nhất thời nổi hứng thôi."

Y khịt khịt mũi, mùi gì thơm thế? Ngoài mùi nến hương ra trong không khí còn có thêm một mùi mới lạ, quyến rũ dây dưa, khiến dạ dày kêu réo.

Quý Dương mồ hôi đầy đầu bưng hai đĩa cá nướng, trong ánh mắt kinh ngạc của khách chùa, cứng rắn bước từng bước về phía Quảng n Tự.

"Chủ tử." Quý Dương không dám đến gần quá, từ xa nhìn thấy Sở Hoài Dẫn và Mạnh Chu đứng ở cửa núi, liền dừng lại gọi một tiếng.

Không cần Sở Hoài Dẫn nhắc, Mạnh Chu đã tự giác xuống núi theo mùi thơm, chính xác đi đến vị trí của Quý Dương.

Y nghi ngờ phương trượng đã cho mình uống trà có tác dụng tiêu hóa, nếu không thì tại sao y uống bốn năm cốc lại nhớ mùi cá nướng thế này.

Mạnh Chu đứng trước mặt Quý Dương, cố để bản thân không nuốt nước miếng, bình thản nói: "Phá án, cá nướng đang nằm ở trên người ngươi."

Nhanh đưa tang vật ra đây, để bổn quan nhìn chút!

Tác giả có lời muốn nói: Mạnh Chu: o(=• ェ •=)m