Mạnh Chu đứng trước gương chỉnh trang, tự bôi đen mặt, vẽ lông mày rậm, làm cho mũi trông không còn cao thẳng, rồi chấm thêm vài nốt ruồi đen. Kiếp trước, hầu như ngày nào y cũng phải trang điểm, nên giờ làm rất thuần thục.
Mạnh Chu đau lòng lấy năm trăm lượng còn dư đếm đi đếm lại, cuối cùng rút ra một trăm lượng làm vốn đánh bạc.
Chỉ hy vọng đừng thua quá thảm.
Sòng bạc Thiên Cửu nằm trong một con hẻm nhỏ ở khu phố sầm uất, cửa thấp, được che bởi một tấm vải xanh, bên trong lại rất rộng rãi. Càng đến gần, tiếng hò hét cuồng nhiệt của con bạc càng rõ ràng.
Mạnh Chu nhíu mày, cực kỳ không thích cái không khí này, nó khiến y nhớ lại thời chưa vào giới giải trí, sống trong tầng hầm cùng một đám người lộn xộn, những khu nhà cũ kỹ với an ninh hỗn loạn, mỗi ngày trên đường phố đều diễn ra cảnh chửi rủa và trả thù.
Y nhíu mày, chớp mắt đã thay đổi biểu cảm, trưng ra một khuôn mặt đầy tò mò và háo hức như lần đầu vào sòng bạc, môi hơi mím lại, ánh mắt sáng rực, rõ ràng là muốn nói với người khác "Ta có tiền, mau tới lừa ta đi".
Rất nhanh, đã có người dẫn y đến một bàn "Cược mười lượng", các loại đánh cược ở thế giới này còn chưa được đa dạng lắm, chủ yếu là cược lớn cược nhỏ. Mạnh Chu giả vờ bới móc lung tung lấy ra mười lượng đặt lên bàn, xung quanh vang lên tiếng xì xào.
Trong bầu không khí náo nhiệt, số bạc trắng trước mặt Mạnh Chu càng lúc càng nhiều, có người lén lút rời đi, ánh mắt y lóe lên, làm bộ muốn dừng lại, gom bạc bỏ vào túi, nở nụ cười toe toét: "Hôm nay không đánh nữa, ngày mai lại đến."
Vừa bước được hai bước, đã có hai tên đại hán chắn đường y, "Công tử, ông chủ của chúng tôi mời ngài đánh thêm vài ván."
Mạnh Chu lắc đầu: "Ta đói rồi."
"Bên trong có rượu và thức ăn." Một trong hai người nói rồi trực tiếp lôi y vào trong phòng.
Mạnh Chu la hét "Không đánh nữa, cứu với", con mắt liên tục quan sát xung quanh, cố dò tìm điểm khả nghi của sòng bạc.
Hôm nay ông chủ Hoàng không có ở đây, trông coi tiệm là một người trung niên cao gầy, để râu dê. Ông ta làm động tác "Mời" với Mạnh Chu, y run rẩy ngồi xuống đối diện.
"Thật sự không đánh nữa, thê tử còn đang đợi ở nhà."
Người rất cao lớn uy mãnh, về trễ chút là phải quỳ bàn giặt.
"Hửm?" Lão râu dê híp mắt, Mạnh Chu nhìn theo hướng ông ta, thấy một hàng dao kiếm lóe sáng bên trái.
Mắt Mạnh Chu chững lại, như thể bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi.
"Được mà, ta đánh." Mạnh Chu run rẩy, vô tình làm đổ cốc đựng xí ngầu, làm xí ngầu rơi lăn lóc, âm thanh lanh lảnh vang lên khiến mặt y hơi tái nhợt, lập tức nhặt lại, sợ mình bị phạt tiền.
Ông râu dê hài lòng nhìn biểu hiện nhát gan của Mạnh Chu. Trên đời có thể có người mới chơi vận may tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không có ở sòng bạc Thiên Cửu này.
Mạnh Chu và lão râu dê đánh mười ván, thua hết cả mười. Y vốn không rành gì, nhưng cũng biết nơi này chắc chắn có điều mờ ám, cẩn thận quan sát liền thấy được một người môi giới đang trao đổi ánh mắt với nhà cái để quyết định xem nên cược lớn hay cược nhỏ.
Mặt y trắng bệch, ngay khi ông râu dê nói "Hôm nay đến đây thôi", trong mắt bỗng hiện lên vẻ không cam lòng, gân xanh trên cổ nổi lên.
"Ngươi có còn bạc không?"
"Không." Mạnh Chu gầm nhẹ.
"Vậy thì đi ra ngoài!"
Mạnh Chu giãy giụa, ngã xuống đất ôm chặt chân bàn, "Không được, ta không thể rời đi từ cửa trước được! Vừa rồi nhiều người thấy ta ôm bạc vào như vậy, mất mặt lắm, sau này làm sao dám đến nữa!"
Giọng nói còn cố ý biến đổi trở nên khàn khàn thê lương, thật là tra tấn tai người nghe, lão râu dê khó chịu phất tay, không muốn nghe thêm, ra hiệu cho hai tên tráng hán đêm người ra cửa sau.
Sòng bạc Thiên Cửu vẫn cần mở cửa kinh doanh, yêu cầu này của Mạnh Chu nhất định sẽ được đáp ứng. Y lợi dụng mấy mánh khóe cùng giở trò, quan sát kỹ lưỡng cả sòng bạc, cố gắng tìm ra một số chi tiết bất thường.
Đáng tiếc, ngoài hàng vũ khí ban đầu nằm ngoài dự đoán, Mạnh Chu cũng chỉ phát hiện thêm rằng các công cụ ở đây đều có in hình một đồng tiền màu đen. Y chưa từng thấy qua hình dạng này, không rõ đó là biểu tượng sinh tài hay gì khác.
Mạnh Chu khẽ nhếch mép cười, chỉ cần hàng vũ khí đó đã đủ để nói lên tất thảy rồi.
Trước thời Đại Ngụy, các vương hầu chia cắt, nuôi quân đúc binh khí, đánh chiến nội bộ. Vì vậy, kể từ khi lập quốc, triều đình đã cấm tư nhân tự chế tạo vũ khí, ai vi phạm sẽ bị xử tội mưu phản. Dân chúng nếu có cần, phải đăng ký mua từ quan phủ.
Xe đồng trục, sách đồng văn*. Trong một quốc gia, vũ khí cũng phải theo tiêu chuẩn thống nhất để tiện cho việc thay thế trên chiến trường.
*Xe đồng trục sách đồng văn: xe cùng đường ray, sách cùng chữ. Ý chỉ sự thống nhất.
Thương dài một trượng bốn thước, thương ngắn một thước sáu tấc, đao dài tám thước, kiếm dài hai mươi mốt tấc ba phân, kiếm ngắn mười lăm tấc hai phân...
Khương Dao để lại nhiều quyển binh thư từ Khương gia, Mạnh Chu vẫn thường đọc khi rảnh rỗi, trong đó có những mô tả rất chi tiết. Mạnh Chu nhớ lại các loại đao kiếm đã thấy trong sòng bạc, ngay từ cái nhìn đầu tiên y đã nhạy bén nhận ra chúng không thuộc bất kỳ một quy chuẩn nào.
Nếu trong Đại Ngụy xuất hiện một số lượng lớn vũ khí khác quy chuẩn, hoặc là có người tự ý chế tạo, hoặc là từ ngoài biên giới đưa vào.
Dù là trường hợp nào, cũng đều phải giải thích tường tận với Thiên Nguyên Đế đa nghi.
Khi Mạnh Chu suy nghĩ thường hay đi bộ, tiện thể đi qua Khương gia từ xa nhìn một chút, thấy được Khương Tín đang luyện võ. Trong lúc vô tình cũng đi ngang qua phủ Hoài Vương, vách tường cao vυ't, cổng lớn đỏ rực, lính gác cứng rắn như sư tử đá.
Dừng bước một lát, Mạnh Chu chợt nhớ đến một chuyện, tại sao hôm đó Hoài Vương lại xuất hiện ở phủ tướng quân? Liệu hắn có liên quan gì đến chuyện của Khương Tín? Sòng bạc và Hoài Vương có mối liên hệ nào không?
Mạnh Chu đang suy nghĩ thì chợt thấy mẫu thân A Quyên đang dẫn nàng đến y quán. Y bước nhanh đuổi theo, giả vờ đứng bên ngoài chờ người, lắng nghe động tĩnh bên trong.
"Quý đại phu, ta đưa A Quyên đến thay thuốc."
"Là mẫu thân A Quyên à, ngồi bên kia đợi một lát đi."
...
"Thật sự đa tạ đại phu, nhà chúng ta không có thứ nào tốt, chỉ có mấy quả trứng này, xin ngài nhất định phải nhận lấy..."
"Hoài Vương đã trả tiền thuốc thay cho A Quyên rồi, lão phu sao dám nhận hai phần tiền thuốc? ...Tẩu cứ đi thong thả, nhớ năm ngày nữa quay lại là được."
Mạnh Chu chậm chạp rời đi, quyết định tin vào phẩm chất của Sở Hoài Dẫn một lần. Hoài Vương nắm giữ hơn một nửa quân đội của Đại Ngụy, cả khuôn đúc và công nhân đều đầy đủ, không cần phải đi chế tạo một loạt vũ khí "không hợp cách" như vậy. Khương gia tuy sa sút, nhưng vẫn là truyền kỳ trong quân đội, Sở Hoài Dẫn giúp đỡ một chút để thu phục lòng người cũng là bình thường.
Ngược lại, nguồn gốc của đống vũ khí ở sòng bạc có khi còn là mối đe dọa đối với Sở Hoài Dẫn.
Mạnh Chu nhanh chóng đưa ra kết luận rằng y và Sở Hoài Dẫn là người cùng một chiến tuyến. Việc này dựa vào một mình y khó có thể làm rõ, mà Sở Hoài Dẫn vừa về kinh nửa tháng đã nhổ tận gốc Hữu thừa tướng... Nên làm gì, không cần nói cũng hiểu.
Y đi từ đầu phố Trường An đến cuối phố, không có ai nhận ra. Ung dung ngồi xuống một sạp nhỏ, duỗi chân nghỉ ngơi. Trong sòng bạc, Mạnh Chu thừa dịp mấy lần khom người dậm chân, kín đáo nhét ít bạc vào ống giày, dù cuối cùng tiền bạc đều bị lão râu dê kia lấy hết, nhưng vốn y đã giấu kỹ mớ còn lại rồi, thậm chí còn có lời, Mạnh Chu y chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
Như thường lệ Mạnh Chu gọi một bát sữa đậu nành, hai cái bánh bao.
Bên cạnh có một quán trà, người kể chuyện đang say sưa tả lại chiến công của Sở Hoài Dẫn trên chiến trường. Đặc biệt sau khi tin tức Hữu tướng sụp đổ, chuyện quân lương bị thiếu hụt lan truyền, một câu chuyện mới đã được hình thành.
Thần binh hạ phàm không ai địch nổi, anh tuấn phong độ, ngọc thụ lâm phong... Khi người kể chuyện nói đến việc "Bà lão tám mươi chín tuổi tự nguyện lấy tấm chăn uyên ương từ bảy mươi năm trước ra, chỉ để cho binh sĩ Đại Ngụy chống lạnh khi vượt qua núi tuyết", Mạnh Chu không những không cảm động, mà còn rất muốn xông lên giúp ông ta viết cái kịch bản bình thường một chút.
Có thể không thu tiền luôn.
Mạnh Chu thường đến đây ăn, hầu như lần nào cũng nghe người kể chuyện trong quán trà thổi phồng Sở Hoài Dẫn là chiến thần cả, nhưng trừ y ra mọi người đều thích nghe.
Y lạnh lùng nhai bánh bao, nhớ lại lúc ở cô nhi viện, thỉnh thoảng có ông chủ tiệm bánh bao tốt bụng, vào dịp lễ tết sẽ gửi tặng nhiều bánh bao và điểm tâm. Mạnh Chu khi còn nhỏ, thấp bé, tay chân gầy yếu, vĩnh viễn chỉ được chia cho cái bánh bao không nhân. Nhưng đó lại là bánh bao ngon nhất y từng ăn. Sau này, dù đã có đủ sơn hào hải vị, y vẫn một mực yêu thích món bánh bao này.
Bỗng cảm giác được một ánh nhìn chăm chú, Mạnh Chu ngẩng đầu, thấy một nữ hài vóc dáng gầy gò thấp bé đang chăm chú nhìn cái bánh bao trên tay mình, đứng cách y khoảng một mét, yên lặng không tiến lại gần.
Tâm Mạnh Chu mềm nhũn, y vẫy tay gọi nữ hài lại, rồi kêu thêm một xửng bánh bao nhân thịt, đặt trước mặt, "Muội ăn đi."
Nữ hài với đôi mắt to tròn hơi chuyển động, kẽ móng tay đầy bùn đất, nó nuốt nước bọt, chỉ vào cái bánh bao bên tay của Mạnh Chu, "Muội ăn cái đó là được rồi."
Mạnh Chu đưa cái bánh bao đó cho nó, nữ hài đã đói lả nhưng vẫn không quên nói một tiếng "Đạ tạ" rồi mới ăn.
Trong quán trà vang lên một trận huyên náo, một nhóm người chen chúc ở cửa, vươn cổ nhìn ra ngoài. Có tiếng vó ngựa vang lên, hóa ra là Hoài Vương đi ngang qua, vào một tửu lâu bên cạnh.
Mạnh Chu cẩn thận nhớ lại, trước kia người hâm mộ của y liệu có ai đã lớn tuổi mà vẫn cuồng nhiệt như vậy không?
Thật đúng lúc y cũng có việc muốn nói với Sở Hoài Dẫn, Mạnh Chu đứng dậy, nghĩ đến điều gì đó làm thân thể hơi khựng lại. Y vừa mới hứa sẽ giao việc của sòng bạc lại cho Sở Hoài Dẫn xử lý, nếu đối phương biết y lại một lần nữa không chịu nghe lời, nợ mới nợ cũ tính cả một thể...
Mạnh Chu nhìn nữ hài đang chăm chú ăn đồ ăn trước mặt, một ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu.
Cần gì phải tự mình ra tay.
Dù sao tất cả cũng chỉ là phỏng đoán của bản thân, chi bằng trước tiêu thử xem thái độ của Sở Hoài Dẫn trước.
Y mượn giấy bút từ quán trà, dùng tay trái viết, tóm tắt những gì mình đã thấy và suy đoán trong vài ba câu ngắn gọn.
Ký tên là "Kẻ cuồng ngôn", một cái tên bịa đặt nhưng lại rất đáng tin. Con người luôn như vậy, khi người khác tự thừa nhận mình đang nói dối, thì họ lại có xu hướng tin tưởng hơn.
Khi gấp tờ giấy vào, y chợt dừng lại một chút, rồi vò nát đi thay một tờ mới. Y suýt quên mất chữ "Chu" đã từng dùng để lừa Sở Hoài Dẫn. Nếu lại lấy một biệt danh có nghĩa tương tự, khó tránh khỏi sẽ bị nhận ra.
Phải đổi một cái tên khác, tốt nhất là một cái tên nghe cao thâm khó lường như một người trong giang hồ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ.
Cuối cùng, góc trái phía dưới hiện lên bốn chữ.
—— Haruki Murakami.
Vừa mới ra khỏi Thập Hương Lâu, Sở Hoài Dẫn liền thấy một tiểu hài tử bẩn thỉu đang nhìn chằm chằm vào hắn, như thể đang nhìn say mê nhìn vào một cánh gà nướng thơm ngon vậy.
Không thể tùy tiện đến gần Hoài Vương điện ha. Hài tử không dám tiến lên, chỉ có đôi mắt sáng ngời ấy khiến Sở Hoài Dẫn nhớ đến một người.
Hắn nhanh chóng nhận ra hài tử ấy đang cầm một tờ giấy, liền ra hiệu cho ám vệ đến xem.
Nhìn thấy nội dung trên giấy, ánh mắt Sở Hoài Dẫn thoáng tối lại, nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi, như thể chỉ đang hỏi thăm về thời tiết, tùy tiện hỏi hài tử kia từ đâu tới.
Hài tử nắm chặt bánh bao trong tay, không nói lời nào.
Bánh bao... Sở Hoài Dẫn lập tức nhìn về phía quầy bánh bao trước mặt, ngoài ông chủ đang bận rộn ra, không có khách nhân nào khả nghi cả. Hắn ra hiệu cho ám vệ đưa hài tử vào trong tửu lâu ăn một bữa xem như đền đáp, tay phải siết chặt, tờ giấy liền biến thành mảnh vụn bay lả tả.
Mạnh Chu hòa vào dòng người nghe kể chuyện trong quán trà, nhìn hài tử được dẫn đến ngồi vào chiếc bàn mà Sở Hoài Dẫn vừa rời đi.
Đứa nhóc này tâm tính không tệ, lần sau gặp lại sẽ mua cho nó một cái bánh bao thịt.
Mạnh Chu nghĩ như vậy.
Tiểu nhị của tửu lâu lớn nhất kinh thành - Thập Hương Lâu, niềm nở tiếp đón vị "Khách quý" của Hoài Vương, mấy món ăn được mang lên không khác gì so với khi nãy. Thập Hương Lâu có mười món ăn nổi tiếng, tập hợp tinh hoa ẩm thực của các vùng Đại Ngụy, món ngon trân quý, mỹ vị nhân gian, chỉ là rất đắt, đắt đến mức Mạnh Chu chỉ nghe đến tên chứ chưa từng nhìn thấy.
Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười.
Món ăn đã đầy đủ.
Mạnh Chu lẩm bẩm đếm trên đầu ngón tay.
Bụng không đúng lúc kêu lên một tiếng.
Mạnh Chu ôm bụng, lại nhìn sang nữ hài đang thưởng thức mỹ vị một mình, Sở Hoài Dẫn đã ung dung rời đi, cùng với nửa chiếc bánh bao khô đét trong tay mình, y sâu sắc cảm nhận được sự ác độc của tư bản.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn những trái bom cùng dịch dinh dưỡng của các bạn nhỏ đáng yêu, chụt chụt =3=