Thừa Tướng Hắn Mang Thai Long Chủng

Chương 5: Ta thực sự là một người đứng đắn, người đừng hiểu lầm.

Edit: Grin Wind

Beta: chưa

Lưu ý: ở mấy chương trước mình chưa hiểu lắm ở phần tác giả nhắc đến tận ba chức danh là Hữu tướng, Tả tướng và Thừa tướng (còn gọi là Tể tướng), nhưng qua tìm hiểu thì mình có đọc được một đoạn như sau:

*Năm 205 TCN, Lưu Bang để Tào Tham là giả Tả thừa tướng; đến khi thống nhất quốc gia thì nhập làm một, lấy Tiêu Hà làm thừa tướng (không chia Tả, Hữu nữa).

Vậy có thể hiểu cả Tả tướng và Hữu tướng đều là Thừa tướng, cụ thể là Tả thừa tướng và Hữu thừa tướng chức vị ngang nhau. Giải thích cho đoạn có người châm biến em thụ về việc "cùng là nhi tử nhà Thừa tướng".

----

Người đến xem náo nhiệt lần lượt tản đi, Mạnh Chu ngược dòng người, ánh mắt hướng về phía phủ tướng quân cổ kính trang nghiêm.

Cây cột ở cổng đã bong tróc lớp sơn đỏ, khe bậc thềm đầy cỏ dại, trong sân hai cây sơn trà đã lâu không được cắt tỉa, lá rụng đầy đất.

Mạnh Chu thầm xin lỗi Khương Dao trong lòng, đang suy xét xem liệu bán Khương Tín có gom đủ sáu ngàn lượng không, vừa quay người đã gặp một gương mặt quen thuộc.

Mạnh Chu: !!!

Không biết Sở Hoài Dẫn đã đứng đó bao lâu, chân Mạnh Chu đang nhấc lên nửa chừng cứng đờ lại. Không chỉ vì chuyện y nói dối, mà còn là vì nhớ đến đêm đó y vô tư gọi giường* trước mặt Sở Hoài Dẫn, tai Mạnh Chu đỏ bừng.

*Gọi giường: hành động kêu rên sung sướиɠ trong lúc abcxyz.

Ta thực sự là một người đứng đắn, người đừng hiểu lầm.

Ánh mắt đầy hứng thú của Sở Hoài Dẫn trở nên khó tả ngay sau khi nghe được những lời kia của Mạnh Chu, thực sự có chút ngu ngốc, thật không đáng để hắn quan tâm y nhiều như vậy. Không ai hiểu Thiên Nguyên đế hơn nhi tử như hắn, mơ tưởng giải quyết việc này qua Thiên Nguyên đế, thật sự là tự chuốc lấy khổ, ngu không chịu nổi.

Sở Hoài Dẫn hơi mất hứng, ra hiệu cho Quý Dương giải quyết chuyện này, rồi định rời đi. Khi nãy hắn đột nhiên có linh cảm muốn đi qua đây coi, tình cờ lại vạch trần một tên lừa đảo nhỏ. Vốn là cảm thấy cũng đáng để trêu đùa một chút, nhưng tiếc thay, hắn chỉ thích những người thông minh.

"Hoài Vương xin dừng bước!" Mạnh Chu thấy Sở Hoài Dẫn quay người muốn đi, trong đầu đột nhiên nhớ đến cái gì, gọi hắn lại.

Sở Hoài Dẫn dừng bước, hơi nhướng mày.

"Chuyện hôm nay, xin Hoài Vương giữ bí mật."

"Hửm?"

Mạnh Chu ấp úng một chút, rồi quyết định nói thẳng: "Bệ hạ bận trăm công nghìn việc, hạ quan chỉ là tạm thời ứng phó, không có ý định làm phiền bệ hạ vì chuyện nhỏ này."

Ta chỉ đang kéo dài thời gian để gom tiền thôi, anh làm ơn đừng có mà nói lộ ra trong lúc trò chuyện với phụ thân anh.

Dù Mạnh Chu nghĩ Sở Hoài Dẫn không phải là người hay mách lẻo, nhưng phòng ngừa vẫn hơn.

Hai tai Mạnh Chu đỏ bừng, y cảm thấy mình có chút mặt dày, người ta quyền cao chức trọng hẳn sẽ không so đo chuyện nói dối, mà y lại đòi hỏi nhiều.

Ha, hắn vậy mà xem nhẹ y rồi.

Sở Hoài Dẫn xoay người, không nói đồng ý cũng không từ chối. Hình ảnh Mạnh Chu trong đêm đó thề thốt tên mình là "Trương Chu" bất ngờ hiện lên trong đầu, Sở Hoài Dẫn nhất thời nghiến răng.

Đã không liên quan thì thôi, nhưng một khi nhìn đến người này, chuyện bị lừa dối hắn lại càng không muốn dễ dàng bỏ qua.

Sở Hoài Dẫn nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ bừng của y, ánh mắt theo quán tính trượt xuống chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh, đột nhiên như bị dính chặt vào đó không thể gỡ ra, dinh dính nhớp nháp.

Nhắm mắt lại, hình ảnh mỹ lệ nào đó bỗng ập vào đầu, Sở Hoài Dẫn không thể thốt ra lời chất vấn đã chuẩn bị sẵn, đột nhiên nói: "Bản vương trong tay có chút tiền dư."

Mắt Mạnh Chu sáng lên.

Sở Hoài Dẫn hối hận trong chốc lát, nghiêm mặt: "Nhưng không biết ngươi muốn mượn với danh nghĩa "Mạnh Chu" hay là "Trương Chu"?"

Mạnh Chu nhìn thấy trên mặt Sở Hoài Dẫn ý tứ đe dọa "người thông minh không ăn đồ thừa".

Y muốn nói tại sao nhất định phải là X Chu mượn, để gia chủ Khương Tín mượn không được sao? Nhìn qua lại thấy Khương Tín trông như heo chết, cùng với bên kia người ta đã chuẩn bị xong cả giấy vay nợ, y nuốt ngược câu hỏi lại.

Đọc qua một lần giấy vay nợ, Mạnh Chu ánh mắt ngưng đọng, chân mày khẽ nhíu, một bên má không tự giác phồng lên, dường như không hài lòng với điều kiện trên đó.

—— Nếu Mạnh Chu không thể trả hết nợ trong vòng một năm, thì phải đồng ý làm mọi việc cho Hoài Vương, bất kể lớn nhỏ.

Sở Hoài Dẫn nhướn mày, Mạnh Chu bây giờ chỉ có thể cầu cứu hắn, điều kiện này đã đủ khách khí rồi, không sợ y từ chối. Nhưng, khi thấy Mạnh Chu có vẻ khó xử, lại nghĩ thật ra nhượng bộ một chút cũng không sao...

"Có thể thêm một ngàn lượng không?"

Mạnh Chu nghĩ ngợi hồi lâu, nợ nhiều hơn cũng không buồn bã gì, sáu ngàn lượng là mượn, bảy ngàn lượng cũng là mượn, khó khăn lắm mới có một người tiêu tiền như rác xuất hiện để y cải thiện cuộc sống, không tận dụng hết thì thật là không phải với bản thân.

Sở Hoài Dẫn cười nhạt, vẫn là đánh giá thấp độ mặt dày của y, liền sảng khoái đáp: "Được."

Quý Dương nâng lên mực đỏ, nhìn Mạnh Chu ký tên và đóng dấu một cách gọn gàng, liếc mắt qua đã thấy chủ nhân hình như vừa mới nở một nụ cười chớp nhoáng. Răng hàm của cậu ta đau nhói, chậc, đương nhiên là phải vui muốn chết rồi, rõ ràng là đến để bảo vệ tổ trạch của Khương gia, nhưng tình cờ lại bắt được Mạnh Chu, còn khiến y mắc nợ một số tiền lớn, tính ra là chuyến đi này tự nhiên lời được một Mạnh Chu.

Sở Hoài Dẫn thu lại khế ước bán thân, à không, là giấy vay nợ, bao quát nói: "Chuyện này bản vương sẽ cho người xử lý, ngươi không cần lo."

Lần trước trong đêm tối, cũng là một lời hứa tương tự, ngày hôm sau A Quyên đã được trở về nhà.

Mạnh Chu gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn đầy tin tưởng khiến Sở Hoài Dẫn rất hài lòng.

Song, lúc này trong lòng Mạnh Chu vẫn đang suy nghĩ đến những nghi ngờ về sòng bạc, không thể dễ dàng bỏ qua, liệu kẻ dẫn dụ Khương Tín vào sòng bạc và lừa Khương Dao tiêu hết tiền tích góp có phải cùng một nhóm người không?

Lối thoát mà y tìm mãi không ra, cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Y nhấc Khương Tín đang nửa sống nửa chết dưới đất lên, chào từ biệt Sở Hoài Dẫn, rồi thẳng tiến vào phủ tướng quân, đóng sầm cánh cửa dày đã tróc sơn.

"Có việc nhà cần giải quyết," Sở Hoài Dẫn là người ngoài đương nhiên không tiện ở lại, chỉ biết trơ mắt nhìn Mạnh Chu khép chặt cánh cửa không để hở một khe.

"Chủ tử?"

"Đi."

Khương Tín tuy tuổi không lớn nhưng dáng người đã vượt qua Mạnh Chu, hoàn toàn đáp ứng yêu cầu về thể chất của Khương gia đối với nam nhi.

Những người hầu còn lại trong phủ tướng quân đều là người già yếu, bệnh tật, phần lớn là cựu binh bị thương rời trận hoặc quả phụ của các tướng sĩ. Vì thế khi Khương Tín bị người của sòng bạc đè xuống đất, trong phủ tướng quân không có ai đủ sức đánh trả cả.

"Ào ——"

Một thùng nước dội thẳng xuống đầu, Mạnh Chu đá Khương Tín vài cái, nếu không phải thấy cậu ta có chút hối cải, y đã không thèm quan tâm đến cái phiền phức nhỏ này.

Quản gia Lưu Bá của phủ tướng quân năm nay đã sáu mươi, ông đã tận mắt nhìn Khương Dao xuất giá, lão gia và thiếu gia xuất chinh, cuối cùng không còn lại một ai. Khương Tín sa vào sòng bạc, ông đã khuyên, lúc tức giận còn mắng chửi, nhưng Khương Tín ngoài miệng vâng dạ, quay đầu lại bị người khác xúi giục, quên hết mọi thứ.

Mạnh Chu khi nghiêm túc, nét mặt có vài phần giống tiểu thúc của y là Khương Nghi. Lưu Bá âm thầm lau khóe mắt, trong thoáng chốc như được thấy Khương Nghi thắng trận trở về, xử lý đứa cháu không ra gì trong nhà.

Khương Tín lắc đầu, ngồi dậy trong trạng thái mơ màng, lờ mờ thấy trước mặt có một người, rất giống Khương Nghi mà cậu ta mãi không đánh thắng nổi lúc nhỏ.

Cậu mở to mắt, bò tới ôm chân đường huynh khóc nức nở: "Hu hu hu cuối cùng huynh cũng trở về, phủ tướng quân chỉ còn mình đệ thôi, đường tỷ cũng không đến nữa, đệ không ổn, đệ sợ lắm... Hu hu hu..."

Cậu ta đang khóc lóc, đột nhiên mặt lại như tro tàn, nhớ ra rằng phủ tướng quân đã bị mình thua mất, Khương Nghi và Khương Dao càng không thể trở về.

Mạnh Chu đẩy đẩy Khương Tín đang như tượng điêu khắc xám xịt, "Chỉ biết khóc thôi! Nhìn kỹ xem ta là ai."

"Ngươi, ngươi là Mạnh, Mạnh Chu?"

"Đứng lên, đấu với ta một trận."

"Đấu gì cơ?"

Trong phủ tướng quân ngoài tỉ võ thì còn có thể đấu gì, Mạnh Chu đi một vòng, ngoài những vũ khí không đáng giá, phần lớn đồ đạc đã bị phung phí hết.

Mạnh Chu tức đến bật cười, xoay người đánh Khương Tín nằm bẹp xuống đất, nhìn cậu từ trên cao: "Không gánh vác nổi trọng trách của cả phủ tướng quân thì thôi đi, đến luyện võ cũng lười biếng! Cậu còn dám nói mình mang họ Khương sao? Cả phủ Tướng quân mấy chục người dựa vào cậu để sống, cậu ngay cả sức bổ củi cũng không có, một đám người uống gió Tây Bắc để sống à?"

Khương Tín mặt đỏ tới mang tai, ai nói cậu không có sức bổ củi! Cậu ta bật dậy từ dưới đất, dồn hết sức tung một cú đấm về phía Mạnh Chu.

Mạnh Chu vừa vặn né được, nắm lấy cánh tay cậu ta bẻ xuống, Khương Tín lập tức ngã sấp mặt xuống đất.

Khương Tín mặt bị dí sát đất, miệng méo mắt lệch, không nói nên lời. Trước đây Khương Dao cũng thường dùng chiêu này, cậu đột nhiên nhớ lại những ngày tháng sợ hãi khi bị tỷ đệ Khương gia hành xác.

Mạnh Chu buông hắn ra, "Nếu ngươi vẫn còn nhớ mình họ gì, thì đừng để Lưu Bá tuổi đã cao mà còn phải ra đường ăn xin."

Khương Tín đột nhiên ôm lấy chân Mạnh Chu mà khóc lóc thảm thiết, theo vai vế thì cậu ta hẳn là trưởng bối của Mạnh Chu, nhưng lúc này lại khóc đến không còn chút hình tượng nào. Cậu ta mơ hồ tiếp nhận vị trí gia chủ Khương gia, hoảng hốt vô lực, đặc biệt sau khi Khương Dao chết, lại càng cảm thấy bơ vơ không nơi nương tựa, vừa sợ hãi ngày ngày lo lắng bản thân sẽ phá nát cả Khương gia, vừa không cưỡng lại được cám dỗ mà tiếp tục lao vào sòng bạc.

Lời của Mạnh Chu như giúp cậu ta tìm lại được chỗ dựa mà khóc rống lên, cuối cùng bản thân cũng không còn cô đơn nữa.

Mạnh Chu bất đắc dĩ giật giật chân, đại nam nhân mà sao lại thích khóc như vậy?

"Lưu Bá, mau đem kéo hắn ra."

Lưu Bá "vâng" một tiếng, hai người hợp sức mới kéo được Khương Tín ra khỏi chân Mạnh Chu.

"Còn đánh bạc nữa không?"

"Không!" Khương Tín lắc đầu, cậu đã nhận được giáo huấn, sau này dù có chết cũng không để Khương gia sụp đổ nữa. Sòng bạc thật ra không hề vui, chỉ đem đến sự buông thả tạm thời, bây giờ Mạnh Chu đến, cậu có chỗ dựa rồi, một luồng sức mạnh kiên định lan tràn khắp cơ thể, sao còn có thể đi sòng bạc nữa.

Mạnh Chu khá hài lòng, y lạnh lùng lấy ra năm trăm lượng bạc từ đống ngân phiếu mà Sở Hoài Dẫn đưa, dưới ánh mắt mong đợi của Khương Tín, giao lại cho Lưu Bá.

"Sửa sang lại phủ đệ, mua vài tên hộ vệ, để người ta ở trước cửa phủ tướng quân đánh cho, có đáng mất mặt không! Mấy người cao tuổi trong phủ có bệnh hay không bệnh đều mời đại phu đến xem qua một lượt đi."

Lưu Bá tay run run nhận lấy ngân phiếu, trong phủ mấy người cao tuổi đều mang thương tật, không có tiền mời đại phu, cũng không dám mời, sợ liên lụy đến Khương gia, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Ông biết số tiền này là Mạnh Chu mượn từ Sở Hoài Vương, lòng ông vừa cảm kích vừa khổ sở, tâm trạng phức tạp đan xen.

"Muốn mua hộ vệ tốt, từng này tiền hình như không đủ lắm?" Khương Tín hít hít mũi.

Mạnh Chu vỗ mạnh lên đầu cậu ta, "Làm gì có sẵn để ngươi mời về! Đi mua một ít thiếu niên mười mấy tuổi tự mình dạy dỗ! Trong phủ nhiều cựu binh như vậy không lẽ ngồi không à! Mọi việc cứ nghe theo Lưu Bá đi."

Khương Tín quỵ xuống đất ôm đầu: "Dạ dạ dạ!"

Mạnh Chu sửa sang lại y phục, liếc nhìn vạt áo đã bị nước mắt làm ướt, thật sự cạn lời.

"Ta có việc, đi trước."

Khương Tín nhìn Mạnh Chu với ánh mắt mong mỏi, "Bao giờ ngươi lại đến? Ta phải làm sao để tìm được ngươi?"

"Có việc thì cứ đến Đại Lý Tự tìm ta, đừng đến Mạnh phủ."

Khương Tín còn chưa kịp hiểu câu "đừng đến Mạnh phủ", Mạnh Chu đã biến mất sau cửa. Lưu Bá đỡ Khương Tín dậy, sơ lược cho cậu về tình hình nhà họ Mạnh, thở dài một câu: "Mạnh thiếu gia cũng không dễ dàng gì." Chỉ là Khương gia khó khăn không kém, ai cũng không đủ sức lo cho ai. Nhưng không ngờ, cuối cùng lại là Mạnh Chu quay lại lo cho Khương gia.

Khương Tín mắt đỏ bừng, trước đây cậu ta không rõ tình hình bên trong, chỉ biết sau khi đường tỷ chết liền không gặp lại Mạnh Chu nữa: "Ta sẽ thay đường tỷ gϊếŧ Mạnh Phủ Thiện!"

Lưu Bá vội ngăn Khương Tín: "Thiếu gia! Việc cấp bách là chấn hưng lại Khương gia, để Mạnh thiếu gia không còn lo lắng nữa, lúc y cần chúng ta còn có thể trợ lực."

Khương Tín hít sâu vài hơi, bình tĩnh lại, đúng vậy, cậu phải mạnh mẽ lên, mới có thể bảo vệ mọi người trong Khương phủ. Cậu ta rút ra một cây thương dài từ trên giá, với gương mặt bị đánh thành đầu heo, nghiến răng, một khắc cũng không ngừng khổ luyện.

Lưu Bá lòng cảm thấy được an ủi, Khương gia vẫn còn hai người trẻ tuổi, hẳn sẽ không để cho Khương lão thất vọng... Ông thu lại cảm xúc, cầm lấy ngân phiếu của Mạnh Chu, làm từng việc theo lời Mạnh Chu dặn dò.

Tác giả có lời muốn nói:

Tìm đáp án của bài toán sau: Cả Sở Hoài Dẫn và Mạnh Chu đều cảm thấy mình mới là người lời, vậy rốt cuộc ai lỗ?