Cuộc Chiến Sinh Tồn

Chương 10: Lối Đi Trong Sương Mù

Cả ba vẫn đứng trong bóng tối của khu rừng, ngọn gió lạnh lẽo thổi qua từng khe lá khiến không gian xung quanh họ rung động như có linh hồn ẩn giấu đâu đây. Sự im lặng kéo dài, như thể họ vừa thức tỉnh điều gì đó từ lâu bị quên lãng.

Hà lên tiếng, giọng cô nhỏ và trầm, nhưng đủ để Minh và Lan nghe thấy: “Có lẽ chúng ta đã chạm đến một thứ gì đó không ai mong muốn.”

Minh chậm rãi gật đầu, không rời mắt khỏi bức tượng. “Nhưng mình cảm thấy… sự im lặng này chỉ là khởi đầu của một lời mời gọi nào đó.”

Lan, đứng cạnh Minh, nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt cô ánh lên sự mơ hồ. “Nhưng nếu đây là một cái bẫy? Mình không tin điều này chỉ là sự ngẫu nhiên.”

Minh nhìn Lan với ánh mắt đồng cảm. “Mình biết, Lan. Cảm giác này rất lạ. Nhưng không thử thì không bao giờ chúng ta hiểu được điều gì đang xảy ra.”

Hà tiến lại gần hai người bạn của mình, nhìn vào sâu trong bóng tối trước mặt. “Chúng ta đã đi quá xa rồi. Có lẽ không còn đường lui.”

Sau khi im lặng một lúc, Lan đột ngột lên tiếng. “Được rồi, vậy hãy đi tiếp. Nếu tất cả những gì chúng ta đang tìm hiểu đều liên kết với nhau, thì mình muốn biết lý do tại sao.”

Minh nắm chặt đèn pin, ánh sáng yếu ớt của nó chiếu lên những cành lá xung quanh, tạo thành những bóng hình kỳ lạ trên mặt đất. Anh và Lan bước đi trước, trong khi Hà đi sau, như một đội hình cẩn thận.

Họ tiến bước, mỗi bước đi đều cảm nhận như đang bước sâu vào lòng khu rừng với những bí mật chất chứa. Khi ánh sáng của đèn pin bắt đầu yếu dần, bóng tối như nuốt chửng mọi thứ, làm nhòe đi ranh giới giữa thực tại và ảo ảnh.

Một lúc sau, Hà nhìn thấy một con đường nhỏ, gần như bị che khuất bởi lớp lá và cỏ dày đặc. Cô chỉ về phía đó, giọng cô thì thầm: “Có lối đi ở đây.”

Minh dừng lại và chiếu đèn về phía lối mòn nhỏ ấy. Cả ba chậm rãi bước vào, ánh sáng yếu ớt từ đèn pin chỉ đủ để chiếu sáng vài bước phía trước. Con đường dường như dẫn họ đi sâu vào khu rừng, với sương mù bắt đầu xuất hiện dày đặc hơn.

“Hình như chúng ta càng đi thì càng lạnh,” Lan khẽ rùng mình khi cảm nhận được sự ẩm ướt và mát lạnh từ những làn sương mù vây quanh.

Minh nhìn cô, giọng nhẹ nhàng. “Cậu có muốn quay lại không?”

Lan lắc đầu, kiên định. “Không. Chúng ta đi đến đây rồi, mình muốn tiếp tục. Dù có điều gì ở cuối con đường này, chúng ta cần biết.”

Họ tiếp tục tiến bước, mỗi người dường như chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Mỗi lần ánh sáng đèn pin chiếu qua những vệt sương mù mờ ảo, bóng tối lại càng thấm vào tầm nhìn của họ hơn. Và rồi, một ánh sáng yếu ớt xuất hiện ở cuối con đường, như một ngọn đèn lấp lánh trong làn sương.

“Có gì đó ở phía trước,” Hà nói khẽ, giọng cô đầy ngạc nhiên.

Khi tiến gần hơn, họ nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ ẩn hiện trong sương mù. Ngôi nhà dường như bỏ hoang từ lâu, với mái nhà đã mục nát và những cánh cửa sổ bám đầy bụi. Ánh sáng yếu ớt phát ra từ bên trong, như thể có một ai đó vẫn sống ở đây.

Minh chậm rãi bước tới, tay đưa lên như muốn gõ cửa, nhưng Hà giữ tay cậu lại. “Khoan đã. Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi bên trong.”

Lan cũng bước lại gần, mắt cô dán chặt vào cánh cửa. “Nhưng nếu đây là nơi ẩn giấu câu trả lời mà chúng ta tìm kiếm thì sao? Chúng ta không thể dừng lại ở đây.”

Sau một thoáng lưỡng lự, Minh nhẹ nhàng mở cánh cửa. Cánh cửa kêu lên một tiếng kẽo kẹt và từ từ mở ra, để lộ một căn phòng tối tăm. Họ cẩn trọng bước vào, ánh đèn pin chiếu lên những góc khuất, chỉ thấy những đồ đạc cũ kỹ bị phủ bụi.

Bất ngờ, một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng và khàn đặc: “Các người… là ai?”

Cả ba người giật mình quay lại, nhìn thấy một người đàn ông già nua ngồi trên chiếc ghế bành cũ kỹ trong góc phòng, đôi mắt ông ánh lên sự mệt mỏi và u uất.

Hà tiến lên một bước, giọng cô bình tĩnh. “Chúng tôi… bị lạc. Chúng tôi chỉ đang tìm lối ra khỏi khu rừng.”

Ông lão nhìn ba người họ với ánh mắt sâu thẳm, rồi gật đầu chậm rãi. “Lạc? Hay các người bị gọi đến đây?”

Câu hỏi của ông ta làm Minh cảm thấy ớn lạnh. “Gọi đến đây? Ý ông là sao?”

Người đàn ông không trả lời ngay. Ông đưa tay chỉ về phía một cuốn sách cũ nằm trên bàn. “Nếu các người đã đến đây, thì hãy lắng nghe lời của nó. Sách biết nói, nhưng chỉ khi các người sẵn sàng lắng nghe.”

Lan nhìn Minh, ánh mắt cô lộ rõ sự tò mò pha lẫn chút nghi ngại. “Liệu có phải cuốn sách này chứa đựng những điều mà chúng ta cần tìm hiểu không?”

Minh gật đầu, bước tới cầm cuốn sách lên. Cuốn sách cũ kỹ, bìa bị mòn và mực đã mờ, nhưng khi anh mở ra, từng dòng chữ trên trang giấy như hiện lên rõ ràng.

Hà đọc theo, giọng cô như dần hòa vào dòng chữ:

“Những ai đã bước vào đây, nơi bóng tối gặp gỡ ánh sáng, sẽ phải đối mặt với những bí ẩn của mình. Mỗi câu hỏi đều có câu trả lời, nhưng chỉ người can đảm và kiên định mới có thể hiểu được ý nghĩa thực sự.”

Khi Hà đọc đến đây, người đàn ông già chậm rãi lên tiếng: “Mỗi người các ngươi đều có một câu hỏi sâu thẳm, thứ đã dẫn các ngươi đến nơi này. Nếu các ngươi muốn tiếp tục, hãy đối mặt với nỗi sợ của chính mình.”

Minh, Lan và Hà nhìn nhau, sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Họ đều cảm thấy rằng từng lời nói của ông lão, từng dòng chữ trong cuốn sách đều nhắm đến họ, thử thách niềm tin và lòng can đảm của họ.

“Vậy… tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Lan hỏi, cố nén lại sự lo lắng trong lòng.

Người đàn ông mỉm cười một cách bí ẩn. “Hãy nhớ rằng, cuộc hành trình này không chỉ đơn thuần là một lối đi. Nó là con đường dẫn các người đến sự thật. Và khi bước ra khỏi đây, các người sẽ không còn như trước nữa.”

Minh, Hà và Lan rời khỏi căn nhà trong bóng tối, lòng họ trĩu nặng với những điều vừa nghe. Họ không biết điều gì sẽ chờ đợi ở phía trước, nhưng giờ đây, họ đã có một mục tiêu rõ ràng hơn – một hành trình để hiểu rõ chính mình và lý do đằng sau cuộc chiến sinh tồn này.

Họ tiếp tục đi trong bóng tối, không quay đầu lại, và trong mỗi bước chân, lòng can đảm của họ lại được thử thách thêm một lần nữa.