"Ừm."
Tôi bình tĩnh trả lời, dù sao trong mắt cậu ta thì tôi vốn chỉ là một thằng liệt dương, không lạnh nhạt chứ muốn sao nữa?
“Anh có thể thông cảm cho em được đúng không? Em là một Omega, em không thể sống thiếu pheromone được… " Cậu ta ngẩng đầu lên ở góc 45o khoe ra cần cổ trắng như tuyết và đôi mắt đẫm lệ.
Thành thật mà nói trông chẳng khác nào cái màn hình mất sóng của một chiếc TV cũ, với cả hình như 45o cũng hơi lý thuyết quá thì phải?
Tôi lại thuận miệng đáp lời sau đó lấy khăn giấy, từ tốn lau bàn, xếp bát đĩa đũa thìa lại.
Má Sầm Thư áp vào ngực tôi, chân cậu ta quấn quanh chân tôi, cảm giác giống như cái bánh quai chèo.
Cậu ta càng nói tới cuối càng thấy chân thành, tủi thân nói: “Sao đến bây giờ anh vẫn không muốn ôm em?”
Tôi dành chút thời gian liếc mắt nhìn gã nhân tình kia, nhân tình bị tổn thương nên không biết đã về phòng ngủ từ bao giờ rồi.
“Em thật lòng yêu anh mà… Sao anh có thể đối xử với em như vậy được?” Sầm Thư bắt lấy góc áo của tôi rồi lại khóc thút thít, nước mắt từ từ rơi xuống, trong veo lấp lánh.
Dáng vẻ này rất phù hợp với khuôn mặt của cậu ta.
Tôi thở dài, cảm thấy có chút phiền phức.
"Đừng khóc nữa." Tôi giơ tay lên lau nước mắt cho cậu ta: “Em khóc trông không đẹp chút nào.”
Sầm Thư thấp giọng nức nở, thì thầm: "Vậy thì em không khóc nữa, em vẫn hy vọng anh sẽ luôn thấy em thật xinh đẹp."
Tôi mỉm cười rồi nói với cậu ta: “Tôi cũng không thể đánh giá được là em có xinh đẹp hay không.”
Sầm Thư nín khóc, bật cười: "Anh cứ thích trêu chọc em."
"Sao lại nói là trêu chọc được.” Tôi vô cảm đáp lời cậu ta. Sầm Thư vươn tay vòng quanh eo tôi một lần nữa.
Thói quen ôm eo này không biết lại học được từ trên người anh nhân tình nào nữa, lại bị chạm vào nữa rồi, nhột quá, muốn cười quá đi.
"Ông xã, anh tha thứ cho em chưa?" Cái ôm của Sầm Thư càng lúc càng chặt: "Anh nói là anh thích em mà."
"Phụt ha ha."
Tôi xin lỗi nhưng tôi chưa được đào tạo chuyên nghiệp bao giờ nên mới không nhịn nổi nữa.
Sầm Thư buông eo tôi ra, nhìn chằm chằm tôi, hai mắt tròn xoe, nước mắt rơi xuống lã chã: “Chúc Tự Kiều, anh có ý gì?”
Tôi lại thở dài, giơ tay lên lau nước mắt cho cậu ta.
"Tiểu Thư, tôi rất thích em."
Sự ngạc nhiên vui sướиɠ xuất hiện trên khuôn mặt của Sầm Thư, nhưng phía sau những giọt nước mắt mơ hồ ấy lại là đôi chút tự mãn.
Tôi nhìn khuôn mặt của cậu ta, rồi lại nhẹ nhàng nói: "Chỉ là em có hơi nhàm chán quá.”
Cậu ta bối rối, có vẻ là không hiểu lắm.
Ais, hơi ngốc một chút cũng được.
"Tôi đã nhìn thấy hết rồi."
Con ngươi của Sầm Thư đột nhiên giãn ra. Cậu ta vội vàng rơi khỏi vòng tay tôi, thảm tuột ra, cậu ta nói trong hoảng loạn: "Không thể nào, sao anh có thể biết được!”
Tôi đứng dậy, nhặt thảm lên đắp lên người cậu ta: "Vậy nên đừng có coi người khác là kẻ ngốc.”
"Muộn rồi, đi ngủ đi, chúc ngủ ngon."
*
Tôi thừa nhận rằng tôi có chút cố ý.
Nhưng tôi không nhịn được, vẻ mặt hoảng sợ của cậu ta thật sự rất đáng yêu, cái loại ngốc nghếch pha thêm chút khôn khéo nhưng cũng không nhiều lắm cũng khá thú vị.
Cứ coi như tôi có thói quen xấu đi vậy.
Tôi đến nghỉ ngơi ở trong phòng ngủ cho khách, sáng hôm sau tỉnh dậy sảng khoái bất ngờ. Quả nhiên con người vẫn phải đi ngủ, nếu cứ hôn mê không dậy nổi nghe cũng có vẻ không tệ.
Nhưng vẫn chưa đến lúc chết nên không hôn mê được.
Tôi thở dài, thấy tiếc nuối vì hôm nay là một ngày nắng đẹp. Tôi vẫn chưa bị buồn bực mà chết, vui lên nào, vẫn là một xác chết di động có hơi người mà.
Lúc tôi mở cửa phòng ngủ ra chợt nghe thấy tiếng động trong phòng khách, bàn chân định giơ ra của tôi lại thu về. Tôi chạy về phía tủ đầu giường lấy một chiếc kính râm đeo lên rồi mới sẵn sàng ra ngoài.
Trong nhà chỉ có mình Sầm Thư.
Phía sau cậu ta trơn bóng mịn màng, dưới ánh mặt trời càng thêm trắng lóa mắt, bên hông thắt sợi dây tinh tế. Cậu ta đang đứng trong phòng bếp cắt rau.
Tôi nhìn thử, hình như cậu ta đang làm bữa sáng kiểu Tây.
Trông giống lắm.
Nhưng tôi là một người mê đồ ăn Trung Quốc chính hiệu, phải có tinh bột tôi mới chịu được.
"Chào buổi sáng, ông xã." Cậu ta quay người lại, dựa lưng vào kệ bếp nhìn tôi, hai tay cậu ta chắp sau lưng, toàn thân cong thành một đường gợn sóng.
Nụ cười trên khóe miệng cậu ta từ từ khép lại khi nhìn thấy cặp kính râm trên mặt tôi.
Thành thật mà nói, tôi cũng bội phục cậu ta lắm, người làm chuyện lớn không để ý đến chuyện cỏn con. Mà cậu ta chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng chẳng cần biết, thật đúng là tự tại, thật hiên ngang, cứ coi như hôm qua chưa xảy ra chuyện gì cả, hôm nay thấy tôi vẫn mỉm cười như thường.
Cậu ta lại còn có thể sắp xếp ổn thỏa cho cả tá nhân tình cùng lúc vậy nên trên phương diện tình trường tuyệt đối là một ông vua không ngai, nắm trong tay quy tắc cân bằng các thế lực đang kiềm chế lẫn nhau. Tôi lúc nào cũng cảm thấy cậu ta nên quay về cổ đại làm hoàng đế mới phải, rất ra dáng đó chứ.