Tôi cũng thấy bản thân mình khá hợp, dù sao cũng đã nằm giữa ranh giới của kẻ điên và thiên tài rồi, vừa hay chính là thiên tử.
"Chào buổi sáng." Tôi lấy trứng ra khỏi tủ lạnh và bột mì trong tủ ra, định làm món bánh trứng.
Cậu ta nắm lấy cổ tay tôi, nói: “Ông xã, em đã nấu bữa sáng xong rồi.”
Tôi gật đầu: "Chăm chỉ lắm.”
Sau đó tôi quay lại tiếp tục lấy bột mì ra.
Bụi nên để xa mồi lửa vậy nên tôi lấy một cái chậu và bột mì để ra bàn ăn, bắt đầu đổ bột, nhào bột.
Đổ thêm bột vào nước, đổ thêm nước vào bột tạo ra một cái máy nhào bột vĩnh viễn.
May là tôi vẫn nhớ mình phải làm món bánh trứng nên mới không làm nhầm thành bột bánh mì. Sau khi bột nở đến độ vừa đủ, tô lại bưng chậu quay về bệ bếp.
“Anh vẫn còn giận em!” Sầm Thư nắm lấy cổ tay tôi rồi nói một cách ai oán.
Tôi nói nghiêm túc, Sầm Thư là một Omega nhưng sức lực chẳng kém gì những tên Alpha khác, thật sự rất hợp gia nhập quân ngũ đấy.
Tôi không nói điêu đâu.
“Tôi không giận.” Tôi cầm cái thì lên, múc từng thìa bột vào nồi.
"Vậy là anh đang ghen sao?" Sầm Thư nhìn tôi, cố gắng đào bới được vẻ ghen tuông trên mặt tôi.
Nhưng khi cậu ta nhìn đến kính râm của tôi, nụ cười trên mặt vẫn không khỏi nhạt dần.
Khi tôi vừa được sinh ra, trên mặt đã viết rõ hai chữ “lạnh nhạt”, ngày nào cũng mang cái mặt như người chết đôi diện với thế giới.
Sầm Thư nhìn một hồi mà cũng không đoán được cảm xúc hiện giờ của tôi ra sao, chỉ có thể bỏ cuộc.
Có lẽ cậu ta đã nhận ra việc ôm lấy eo tôi rất phù hợp để khiến bầu không khí lãng mạn trở nên lãng xẹt nên hôm nay đã đổi thành một cái ôm hờ hững.
“Tự Kiều, anh đừng giận em nữa, có được không?” Sầm Thư nói: “Anh vẫn đối xử với em như trước kia đi. Trong trái tim em lúc nào anh cũng là người tốt nhất.”
Trước kia tôi đối xử với cậu ta như thế nào nhỉ?
Nói thật thì tôi cũng chẳng nhớ trước kia tôi đối xử với cậu ta như thế nào, tôi cảm giác tôi vẫn dùng cái thái độ “người sống chớ lại gần” này mà nhỉ.
Tôi lật bánh trứng ở trong chảo lên rồi dễ dàng đặt vào đĩa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trái tim của Sầm Thư cứ như quả sầu riêng ấy, trên mỗi một cái gai là một tên đàn ông mà cậu ta yêu nhất.
Cảm giác như cậu ta và tôi không có chung thế giới quan.
[Tác giả có lời muốn nói]
Chúc Tự Kiều: Hôm nay lại là một ngày tôi muốn chết.
Cả sự không hiểu của Chúc Tự Kiều hôm nay nữa: Sao cứ bày mỹ nhân kế với một tên liệt dương làm gì thế?
*
Sau khi tôi làm xong năm cái bánh trứng, Sầm Thư cởi tạp dề ra, quyết định không bày trò gì với một tên liệt dương như tôi nữa.
Mà lần cuối cùng cậu ta bày trò lớn thế này để dỗ dành tôi đã là chuyện của ba năm trước rồi.
Lý do cụ thể thì tôi không nhớ rõ, có thể hôm đó là sinh nhật của tôi nên cậu ta muốn tặng quà chúc mừng gì gì đó tại tôi cũng không có ấn tượng nhiều lắm, chỉ nhớ rằng đêm đó cậu ta không ở bên cạnh tôi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, không ngờ tôi với cậu ta đã duy trì mối quan hệ buồn nôn không cần thiết này đã ba năm.
Đúng là chuyện khiến người ta sốc tận óc.
…
"Nếu là cậu thì tôi sẽ không tùy tiện bước ra ngoài như vậy đâu." Tôi ngồi trên ghế sô pha, chán nản cầm gamepad trong tay, chợt mở lời với Omega đứng phía sau.
Mùi pheromone trên người cậu ta thật sự quá nồng, nếu cậu ta đi ra ngoài ước chừng sẽ gây ra một cuộc náo động.
"Anh, anh là ai?" Nhóc Omega kia nghiêng ngả đi về phía tôi, trên tay cầm một con dao gọt trái cây, mũi dao chĩa vào phía tôi đe dọa như một con mèo vừa mới sinh ra.
Tôi không biết khuôn mặt mình trong mắt cậu ta trông như thế nào nhưng trong tưởng tượng của tôi, đó hẳn là vẻ mặt vô cảm không chút dao động, nhưng nhìn dáng vẻ của nhóc Omega này thì có lẽ trông tôi đáng sợ lắm.
“Câu này mà cậu cũng muốn hỏi tôi sao?” Tôi đáp lời cậu ta, cậu ta lảo đảo lùi về phía sau từng bước, lạnh lùng nói: “Nói danh tính và thân phận của anh!”
Tôi vứt cái gamepad trong tay xuống, phối hợp với cậu ta giơ tay lên để sau đầu: “Chúc Tự Kiều, một người qua đường vô tội thấy bên ngoài thật là ồn ào.”
Tôi chỉ muốn chơi game chút thôi mà, có chọc nhầm ai đâu?
Thằng nhãi Cố Hàn Thanh kia cuối cùng cũng được thả về nước, vội vàng tổ chức một bữa tiệc tẩy trần nhằm lấy lại uy danh nên đã kéo một tên nửa sống nửa chết là tôi từ trong nhà ra đây, ép tham gia vào bữa tiệc của tên đó.
Nhóc Omega này hẳn là một người bạn nào đó mà thằng nhãi này mời tới, hoặc là người yêu của bạn cậu ấy.
Tôi không biết, cũng không quan tâm.
Bây giờ trông tên Omega này cứ như sắp phun trào động dục, nhìn đã biết là vô cùng phiền toái.