Sếp Tổng Tính Sói Nhẹ Nhàng Cưng Chiều

Chương 3: Thân thể bị chiếm đoạt

Chiếc Ferrari đen tuyền của Ngữ Lăng Phong đang lao nhanh trên đường.

Dáng vẻ hắn ngỗ ngược, một tay dựa vào khung xe, một tay nắm lấy vô lăng, khóe miệng cong lên một nụ cười khinh.

Tô Tiểu Noãn, hắn không ngờ có thể được nhìn thấy cô công chúa nhỏ kiêu ngạo này, thậm chí còn chiếm đoạt được cô.

Một Tô Hiểu Noãn từng coi khinh hắn, không thèm ngó ngàng tới hắn, lại bị hắn chiếm hữu, đã vậy còn là lần đầu.

Điều này cảm giác thật tuyệt vời.

Bầu không khí có hơi lạnh, cảm giác nhớp nháp đau nhói giữa hai chân đang từng giây từng phút nhắc nhở cô, vừa rồi cô đã bị một người đàn ông lạ mặt cưỡng bức.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, hai vai không khống chế được mà run lên, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Đôi tay mảnh khảnh của cô, nắm chặt thành quyền, cô đang gắng gượng nhẫn nhịn, nhưng những giọt mắt lại cứ như một sợi dây chuyền ngọc trai bị đứt, không ngừng rơi xuống.

Tô Tiểu Noãn cởϊ áσ khoác ngoài, che đi những dấu vết bị cưỡng bức, lúc này cô mới miễn cưỡng quay trở lại nhà chú mình.

“Tiểu Noãn, sao muộn như này cháu mới về? Cháu có biết cậu rất lo cho cháu không?” Cậu Hà Trí Thành vừa trông thấy Tô Tiểu Noãn, đã vội vàng chạy đến.

“Hôm nay cháu có chút việc nên về hơi muộn.” Tô Tiểu Noãn đè nén giọng nói khàn khàn, bình tĩnh nói.

“Cậu thấy, sao sắc mặt cháu lại có hơi nhợt nhạt vậy kìa, có phải bị bệnh rồi không?”

Người cậu đi đến trước mặt cô, bàn tay lớn sờ lên trán cô, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

“Không sao, cháu không sao.”

Tô Tiểu Noãn cố gắng kìm nén cơn chua xót nơi chóp mũi, nở một nụ cười.

Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng hét chua ngoa của mợ, “Hà Trí Thành, mấy hôm nay em còn chưa nói gì, nửa đêm cũng không để cho ai ngủ sao, ngày nào cũng lo cho đứa con ghẻ đó, tại sao không thấy anh quan tâm con gái mình như vậy hả!”

Cô, Tô Tiểu Noãn, chính là đứa con ghẻ đó.

Mười năm trước, cô vẫn còn là một học sinh trung học, khi đó công ty ba cô tuyên bố phá sản, ba cô thì vào tù, còn mẹ cô nhảy lầu tự sát.

Cô từ một cô công chúa nhỏ được nâng niu trong tay, bỗng trở thành một con sao chổi, e rằng người người cũng phải sợ mà tránh không kịp.

May mắn mà có cậu cô nhận nuôi và hiện tại cũng chỉ còn một mình người là thật lòng đối tốt với cô.

Không để ý đến những lời mắng chửi của mợ, Tô Tiểu Noãn liền đóng cửa lại, lao vào phòng tắm nhỏ hẹp, liều mạng cọ rửa thân thể, muốn gột rửa sạch sẽ hơi thở của người đàn ông kia.

Cảnh tượng người đàn ông đó chiếm đoạt cô lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô...

Đôi mắt sắc sảo của hắn dường như muốn nuốt chửng cô sạch sẽ.

Đôi tay hắn du ngoạn, chơi đùa cơ thể cô một cách trắng trợn, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm đầy vẻ thích thú giống như đang xem món hàng được phân loại.

Trên đời này, sao lại có thể có loại người đàn ông bỉ ổi như vậy!

Sau khi thay đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm, Tô Tiểu Noãn liền đem chiếc váy hôm nay cô mặc, cắt thành từng mảnh giống như đang trút giận.

Những thứ mà người đàn ông kia chạm vào, cô đều thấy kinh tởm!

Thấy những bức ảnh đặt trên bàn, chụp lúc nhỏ với mẹ, trong ảnh, cô được mẹ ôm vào lòng, nhìn vô cùng hạnh phúc.

Lúc đó cô xinh đẹp, vui vẻ, hạnh phúc biết bao...

Nhưng hiện tại, cô đã hoàn toàn quên mất cảm giác hạnh phúc là như thế nào.

Hốc mắt cô đột nhiên ướŧ áŧ, Tô Tiểu Noãn chợt đứng dậy, không dám nhìn tiếp bộ dạng vui vẻ của mình trong bức ảnh chụp chung với mẹ.

Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt ngạo mạn, vô liêm sỉ của gã đàn ông kia.

Người đàn ông này quả thực là một cơn ác mộng đối với cô.

Nhưng cô lại cần phải đi gặp hắn, bởi sợi dây chuyền mẹ cô để lại vẫn còn đang trong tay hắn.

Sợi dây chuyền đó là vật duy nhất mẹ cô để lại cho cô, cô phải lấy lại nó.

Ngày hôm sau, Tô Tiểu Noãn đến bến cảng Thiển Thủy nhưng lại bị bảo vệ chặn lại ở ngoài cửa.

Bến cảng Thiển Thủy là khu của người giàu, nơi sống của những nhân vật nổi tiếng có máu mặt ở thành phố A.

Bọn họ ra ngoài đều bằng những chiếc xe hơi hạng sang phiên bản giới hạn, còn cô, Tô Tiểu Noãn, chỉ mặc một chiếc quần jean đơn giản, sạch sẽ, chân mang một đôi giày vải bạt.

Nhìn sao cũng không giống một người giàu có, nên nhân viên bảo vệ dĩ nhiên sẽ không để cô vào.