Lúc Tô Tiểu Noãn tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, hai tay bị trói chặt, đôi mắt bị vải đen che lại, mặt đất lạnh lẽo khiến cả người cô run lên.
Bắt cóc sao? Lòng Tô Tiểu Noãn bắt đầu hoảng loạn.
“Có ai không? Cứu tôi với...”
Tô Tiểu Noãn hét toáng lên cầu cứu, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng vang vọng dưới tầng hầm trống rỗng.
Tô Tiểu Noãn không chịu khuất phục, cô cố gắng cử động cơ thể muốn đứng dậy, nhưng lại bị ngã mấy lần.
“Có ai không... cứu tôi với...” Giọng Tô Tiểu Noãn trở nên khàn đặc pha chút run rẩy.
Cót két...
Một âm thanh nhẹ nhàng cất lên, dường như là tiếng mở cửa.
“Là ai? Xin hãy cứu tôi, tôi bị bắt cóc.” Trên mặt Tô Tiểu Noãn lộ ra vài tia kinh ngạc vui mừng, trong lòng có chút kích động lẫn sợ hãi.
Tuy nhiên, người đến không đáp lại cô.
Dưới tầng hầm có vẻ yên tĩnh lạ thường, khi đôi giày da giẫm trên mặt đất, nó liền phát ra âm thanh thùng thùng ngột ngạt.
Mỗi tiếng bước chân đều giống như một đòn nặng nề giáng vào đầu tim Tô Tiểu Noãn.
“Ngươi... ngươi là ai!”
Ngay cả bản thân Tô Tiểu Noãn cũng không biết, lúc này giọng cô đã run đến mức nào.
Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, Ngữ Lăng Phong đứng ở trên cao nhìn xuống, quan sát người phụ nữ đang ngồi xổm trên đất, trong đôi mắt đen láy loé lên một tia cảm xúc phức tạp.
Hắn quỳ xuống, nhìn thẳng Tô Tiểu Noãn, giọng nói trầm thấp lại điềm tĩnh, “Em còn nhớ tôi chứ?”
Cảm giác quen thuộc lại lạ lẫm, khiến Tô Tiểu Noãn càng hoảng loạn hơn, cô lùi về phía sau, nỗi sợ hãi lan ra khắp người.
“Rốt cuộc anh là ai! Tại sao muốn bắt tôi!”
Mặc dù trong lòng sợ chết khϊếp, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm, nghiêm nghị chất vấn.
Ngữ Lăng Phong đưa tay cởi tấm vải đen trên mắt cô, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng lạnh lùng.
Phải mất một lúc lâu Tô Tiểu Noãn mới thích ứng được với ánh sáng dưới tầng hầm, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
“Em thực sự không biết tôi sao?”
Ngón tay mảnh khảnh nâng cằm Tô Tiểu Noãn lên, giọng nói của Ngữ Lăng Phong trầm thấp nhưng hình như lại xen lẫn cảm xúc phức tạp.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, Tô Tiểu Noãn cảm thấy tim mình như thể lỡ một nhịp.
Người đàn ông trước mặt cho cô chút cảm giác quen thuộc, nhưng trong đầu tìm kiếm một hồi, cuối cùng vẫn là không tìm thấy hình ảnh của hắn.
“Tôi không biết anh, tôi khuyên anh tốt nhất mau chóng thả tôi ra, nếu không cảnh sát nhất định sẽ tìm thấy nơi này!”
Thu lại ánh mắt hoảng sợ, Tô Tiểu Noãn liền dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Ngữ Lăng Phong.
“Không biết tôi? Cũng đúng, một đại tiểu thư từ nhỏ đã cao cao tại thượng như em, sao có thể nhớ đến tôi?”
Khóe miệng Ngữ Lăng Phong cong lên một nụ cười mỉa mai, đôi mắt phức tạp ban đầu cũng trở nên lạnh lùng.
Đã mười năm trôi qua, tiểu công chúa từ nhỏ luôn cao cao tại thượng này, sớm đã quên sạch hắn rồi, một cậu bé nghèo vô dụng như hắn, sao cô có thể để vào trong mắt!
“Mặc kệ anh là ai, tốt nhất anh mau thả tôi ra!”
Cô hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, mặc dù cô phải thừa nhận người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, nhưng Tô Tiểu Noãn biết, người đàn ông trước mặt hẳn là một nhân vật nguy hiểm.
“Em đang uy hϊếp tôi?”
Ngữ Lăng Phong khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, ánh mắt nhìn cô trở nên đáng sợ, giọng điệu cũng mang theo hơi thở đau đớn rét buốt.
“Anh... anh rốt cuộc muốn cái gì? Tôi nói cho anh biết, anh đừng làm bậy!”
Cảm nhận được hơi nguy hiểm, Tô Tiểu Noãn giật lùi về sau, đầu óc không ngừng quay cuồng, cô đang nghĩ làm thế nào, mới có thể trốn thoát khỏi đây.
“Tôi khuyên em hay là đừng lãng phí quá nhiều công sức, chỉ cần tôi không thả em, em đừng hòng rời khỏi nơi này!”
Khóe miệng hắn cong lên một nụ cười khinh bỉ tà mị, ánh mắt nhìn cô trở nên vô tình.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào mới để tôi đi? Tôi với anh không thù không oán, tại sao anh muốn bắt tôi!”
Khí thế trên người gã đàn ông trước mặt quá mãnh liệt, trong lòng Tô Tiểu Noãn bỗng dâng lên một áp lực không thể giải thích.
Cô đang nghĩ mình đã đắc tội với người đàn ông trước mặt từ khi nào?
“Không thù không oán? Tô Tiểu Noãn, em thật không nhớ giữa tôi và em đã có thù oán gì sao?”
Bốn chữ ‘không thù không oán’, chạm đến nỗi thù hận bị đè nén sâu trong lòng Ngữ Lăng Phong, đôi mắt đen lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.
“Tôi thực sự không biết mình đã đắc tội với anh từ khi nào. Tôi cầu xin anh hãy để tôi đi, có được không...”
Ở trước mặt người đàn ông này, khí phách cuối cùng của cô cũng đã chịu khuất phục, Tô Tiểu Noãn thừa nhận cô thực sự rất sợ hãi.
“Tôi sẽ không thả em, hơn nữa, tôi sẽ hủy hoại em!”
Lời người đàn ông nói ra vừa độc ác vừa lạnh lùng, sau đó hắn liền xách Tô Tiểu Noãn lên, đẩy cô ngã trên chiếc bàn cách đó không xa.
Sự đυ.ng chạm của hắn khiến Tô Tiểu Noãn căng thẳng một trận...