Chương 14: Muốn Nắm Được Trái Tim Phải Nắm Dạ Dày Trước
Oro sợ cô lo lắng cho tương lai của mình, trịnh trọng nói: "Nhan nhi, sau này cha sẽ chăm sóc cho con. Cho dù cả đời cũng không sao."
Sau lần di dời này, nhiều thành viên trong tộc đều đã chết, thậm chí còn có gia đình không còn ai nữa. Bây giờ hắn đã có một đứa con trai và một đứa con gái, cảm thấy thật may mắn khi tất cả đều an toàn, không mong đợi gì khác nữa.
"Con cũng có thể nuôi em gái."
Tiểu Lạc liền bày tỏ lập trường của mình.
Tô Nhan theo cánh tay Oro, bò lên trên bờ vai của hắn: "Yên tâm đi cha, con cũng có thể đi săn, đúng không anh trai?"
"Đúng đúng, em gái lợi hại hơn con nhiều."
Tiểu Lạc nhớ tới thiên phú của cô là hệ hoả, không khỏi có chút nhút nhát.
Ngoài trừ tộc thú có thiên phú liên quan tới lửa, lửa, hầu như không có loài Orc nào không sợ lửa. Vì vậy, thiên phú này của Tô Nhan tuyệt đối doạ người.
Oro hoàn toàn không tin, hắn vỗ vỗ Tiểu Lạc vẫn đang gặm thịt khô: "Được rồi, hôm nay đóng cửa hàng sớm một chút, cha sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho các con."
Zulu - Đức Y Lạp là một thú nhân thỏ, hắn khiêng con nai tới tìm Oro, tình cờ nghe thấy Oro nói muốn đóng cửa hàng.
Hắn cười nói: "Oro, sao lại đóng cửa hàng?"
Oro vội tiến lên, đỡ nai từ vai hắn xuống: "Con trai và con gái của ta đã trở lại, ta rất vui, cậu mang nai đến đúng lúc lắm, cho con gái ta cơ hội tẩy trần, lát nữa cũng tới nhà ta ăn cơm đi."
"Anh còn có con gái sao?"
Đôi mắt của Zulu đột nhiên sáng lên.
Giống cái thú nhân không phân biệt chủng tộc đều rất quý giá, những giống cái có khả năng sinh sản tốt có thể đổi lấy nhiều tài nguyên.
Vì vậy, gia đình nào cũng mong có một đứa con gái, điều kiện càng nghèo càng mong.
"Con gái ta sẽ không gả chồng."
Tô Nhan nhảy lên đầu Tiểu Lạc.
Zulu chú ý đến Tô Nhan, thấy cô còn nhỏ như vậy, chắc vẫn còn là một đứa trẻ nên nói: "Con gái anh chính là con gái ta, yên tâm đi."
Tô Nhan nhìn Zulu còn rất trẻ, tuấn tú, trên người cũng có mùi cỏ cây, không tệ.
"Zulu, cậu cũng gần giống ta. Tại sao lại xưng anh gọi em với cha ta, đây không phải là chiếm tiện nghi của ta sao?"
Tiểu Lạc bất mãn.
Zulu cười he he: "Gọi chú một tiếng nào?"
"...Cút."
"Tiểu Lạc quát lên.
"Ha ha ha ~ Vậy lát nữa ta sẽ tới nhà làm phiền nha."
Zulu cười nói với Oro.
"Bọn nhỏ không hiểu chuyện, đừng để ý."
Oro bây giờ không thể đi săn, ngày thường dựa vào Zulu để bán con mồi để duy trì công việc kinh doanh của mình, không dám đắc tội chuyện nhỏ này.
Zulu xua tay: "Không sao."
Oro nhìn chằm chằm vào con nai trong tay: "5000 xích tệ thế nào?"
"4000 đi, coi như dùng một nghìn làm quà gặp mặt cho cháu gái của ta."
Zulu nói xong lại liếc nhìn Tô Nhan, thấy con chuột bạch nhỏ này chắc chắn lớn lên sẽ trở thành một giống cái xinh đẹp.
Tô Nhan nhìn hắn rời đi, thân hình cao gầy hơn người xung quanh, vỗ nhẹ đầu Tiểu Lạc: "Hắn có thiên phú gì?"
"Thiên phú của Zulu là hệ thuỷ, hoàng giai."
Tiểu Lạc nhỏ giọng nói: "Đừng nghĩ tới chuyện đó, hắn là đứa con thứ ba tộc trưởng coi trọng, đồng thời cũng là chiến binh số một của tộc thỏ. Rất nhiều giống cái muốn bò vào trong ổ của hắn, Lorna · Lysh cũng theo đuổi hắn đó."
Tô Nhan trầm tư, nhưng ý thức của cô kỳ thực đang nói chuyện với hệ thống.
[Tiểu mỹ, thiên phú hoàng giai là thế nào?]
Tiểu Mỹ là tên cô đặt cho cô gái hệ thống. Ban đầu cô muốn gọi là hệ thống tỷ tỷ. Vốn muốn gọi đại mỹ, nhưng bị từ chối…
[Không quá cao, cũng không quá thấp. Có thể dùng kim tuỷ đan tăng thiên phú.]
[Dù sao thì hiện tại cũng không có mục tiêu tốt nên hãy bắt lấy hắn đi. Kiếm điểm quan trọng hơn.]
[Ký chủ rất sáng suốt.]
____
Tô Nhan mặc chiếc váy bà bầu lưng cao màu hồng thêu hoa mai, cổ tay có ren.
Dù là váy bà bầu nhưng không ai có thể biết cô đang mặc gì trừ khi cô nói ra.
Hơn nữa, phong cách và kết cấu này chưa từng có ở khu Tây.
Oro nhìn thấy mắt liền mở to.
Đương nhiên, Tô Nhan mặc vào rất xinh đẹp.
Điều làm Oro ngạc nhiên hơn nữa là kết cấu váy của cô, chất liệu vải mềm mại mịn màng, đặc biệt là cổ tay áo, có lẽ chỉ khu Đông mới có.
"Nhan nhi, váy này con lấy ở đâu?"
Hắn hơi nghiêm túc hỏi.
"Là quà của tiểu mỹ."
Tô Nhan thành thật trả lời.
Nghe nói tên là nữ, Oro trả lời: "Cái này quá giá trị. Con có đưa người ta xích tệ....không đúng, hẳn là ấn tinh tệ."
"Con kiếm được thứ này bằng lao động."
Sinh con cũng xem như công việc thể lực đi.
"Đẹp sao?"
Tô Nhan mặc váy xoay một vòng.
Chiếc váy thanh lịch khiến cô trông như một nàng tiên.
"Đẹp."
Oro cười nói: "Tiểu Lạc lại đây."
Tiểu Lạc đang làm việc, nghe thấy cha gọi thì vội vàng chạy tới. Khi nhìn thấy chiếc váy trên người Tô Nhan, hắn sửng sốt một chút.
"Cái này ở đâu vậy?"
"Bạn tặng."
"Khu Đông?"
"Khu Đông?"
"Quần áo đẹp như vậy chỉ có ở khu Đông. Nơi này của chúng ta, đặc biệt phải có tộc thú nhân thật giàu mới mặc được, nhưng cũng chưa chắc có thể mua được."
Tô Nhan chợt nhận ra, nếu cảm thấy việc mặc váy bà bầu có thể là một món đồ xa xỉ.
Vậy chiếc váy lông vũ màu xanh lá cây đủ điểm đổi sẽ càng sốc hơn.
"Oro.."
Ngoài cửa có người gọi.
Oro nghe thấy tiếng người đến, lại nhìn Tô Nhan: "Nhan nhi, nói cho cha biết, có phải con có ý với Zulu không?"
"Con không chắc."
Cô chỉ muốn sinh con, không muốn gả hoặc cưới chồng.
Ý tưởng này quả thực có chút cặn bã, nhưng cô thân bất do kỷ, ai nói Tiểu Mỹ chỉ nhận con chứ.
Zulu không đến một mình, hắn còn mang theo một người, Lâm Lang!
Cả hai thường xuyên đi săn cùng nhau, có thể nói khi bọn họ ở cùng nhau, không con mồi nào có thể trốn thoát. Yêu cầu Zulu bán con mồi cho Oro cũng là đề nghị của Lâm Lang.
Nắm được trái tim đàn ông đầu tiên phải nắm được dạ dàu, Tô Nhan tự tay nấu ăn và nướng một cái chân hươu.
Không có thành phần gì, chỉ cần rắc một ít muối và rượu hoa quả.
Tô Nhan đã lâu không ăn thịt chín, nhìn thịt nướng tiêu hương liền nuốt nướng miếng.
Tiểu Lạc đi vào ngửi mùi thơm: "Thơm quá."
"Anh nếm thử đi, xem có mang lên bàn được không."
Tô Nhan cắt một miếng thịt vàng mỡ.
Trước đây Tiểu Lạc chưa từng ăn đồ nấu chín, chỉ nhìn chằm chằm vào nó: "Có vị như muối không?"
"Đúng vậy, ăn muối mới có thể có thêm sức mạnh hơn."
Tô Nhan nhớ tới món thịt khô do Oro làm đều không có vị muối: "Tại sao thịt khô nhà chúng ta lại không bỏ muối?"
"Muối quá đắt."
Tiểu Lạc đáp: "Mà thịt khô tẩm muối lại đắt gấp đôi, không có nhiều thú nhân có thể mua được."
"Ồ."
Tô Nhan cho rằng muối trong không gian hệ thống của cô chắc chắn có giá trị rất lớn.
"Em lấy muối ở đâu vậy? Chẳng lẽ đứa nhỏ mà cha giấu dưới đáy hộp đã bị đào ra?"