Chương 13: Giống Cái Đều Không Có Thiên Phú
Thiên phú của Tiểu Lạc là cấp độ gió xanh, tuy cấp độ không cao nhưng có thể chạy rất nhanh.
Tô Nhan trốn trong bao quần áo, giống như đang ngồi trên tàu cao tốc, tốc độ thật sự không thua kém chút nào.
Trên đường, Tiểu Lạc đói bụng ăn mấy miếng thịt khô, khát nước uống chút nước lạnh.
Tô Nhan sau khi ăn Tích Cốc Đan không hề cảm thấy đói, nhưng cô vẫn ăn hai miếng tượng trưng.
"Tiểu Lạc, anh có biết con báo đen mắt vàng không?"
"Đó là một trong mười tộc thú nổi tiếng nhất ở khu đông."
"Rất lợi hại sao?"
"Tất nhiên rồi. Tuỳ tiện chọn một tộc mãnh thú cũng có thể dọn sạch toàn bộ khu Tây chúng ta."
"Vậy có phải thiên phú của khu Đông cũng cao hơn không?"
"Chắc chắn rồi. Khu đông khu tây không cùng cấp bậc, giống như sự khác biệt giữa cấp độ thiên giai và hồng giai."
"Quá khoa trương rồi, chắc khu Tây của chúng ta cũng có người tài giỏi nhỉ."
"Một ít, toàn bộ tộc thú ở khu Đông đều ở cấp bậc cao nhất."
"....."
Tô Nhan im lặng, đây có lẽ là sự khác biệt giữa các quốc gia phát triển và các quốc gia kém phát triển.
Xem ra vẫn nên đến khu Đông.
"Khu tây cũng không phải không có cường giả."
"Ý anh là Lâm Lang sao?"
"Lâm Lang ca tuy rằng thực lực khá mạnh, nhưng thiên phú cũng ở hoàng giai, quyết định dù trình độ có cao đến đâu, đạt đến đỉnh cao cũng có hạn."
"Vậy cường giả của khu Tây là ai?"
"Đông Li Quân của đệ nhất xà tộc."
".....Xà tộc? Đó không phải là kẻ thù tự nhiên của tộc chuột chúng ta sao."
"Không phải. Tộc rắn và tộc chuột cũng xem như có quan hệ tốt. Trước đây, khi xây nhà, họ phải nhờ đến sự giúp đỡ của tộc chuột. Xét về tài năng thuộc hệ thổ, dù tộc chuột có thành thạo hơn hay không thì 90% đều thuộc hệ thổ"
"Thiên phú của em không phải hệ thổ."
Tô Nhan thản nhiên nói.
"Cái gì?"
Tiểu Lạc kinh ngạc nhìn Tô Nhan.
"Sao lại như vậy?"
Tô Nhan thấy hắn nhìn chằm chằm mình, giống như nhìn quái vật.
"Muội muội, giống cái đều không có thiên phú."
Tiểu Lạc trịnh trọng trả lời.
Tô Nhan giơ ngón trỏ hướng không trung nói: "Hoả."
Đầu ngón tay đột nhiên xuất hiện một đám ngọn lửa màu đỏ cam, Tiểu Lạc theo bản năng lùi lại.
Sau khi nhận ra đây là thiên phú của Tô Nhan, lập tức tiến lại gần nhìn xem: "Thật hay giả? Toàn bộ tộc chuột đều không có thiên phú hệ hoả."
"Không phải không có, sẽ rất thuận tiện để nhóm lửa."
Tô Nhan đã nghiên cứu sổ tay tu luyện trong hai ngày qua, luyện tập kỹ thuật cầu lửa cấp thấp nhất. Bây giờ cô đã có thể tạo ra ngọn lửa.
Tiểu Lạc đến gần nói: "Vậy em là giống cái có thiên phú đầu tiên, hơn nữa xưa nay chưa từng có hệ hoả."
"Đáng tiếc cấp độ quá thấp, chỉ là lục giai."
"Ít quá a, thiên phú hệ hoả của toàn bộ khu Tây chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Khu Đông rất nhiều, nơi có một bộ tộc Hỏa Phượng tộc có thể tái sinh từ đống tro tàn, nhưng vì không có giống cái, nghe nói đã tuyệt chủng."
"Hoả Phượng tộc?"
Đôi mắt của Tô Nhan đột nhiên sáng lên.
"Giống đực của Hỏa Phượng tộc rất kiêu ngạo, hầu hết đều chướng mắt giống cái, muội muội đừng nghĩ linh tinh."
"Tiểu Lạc, ta nói cho muội biết như vậy, tương lai ta sẽ có một em rể hoả phượng tộc."
Đôi tai chuột tròn của Tô Nhan giật giật, cô đã động tâm.
Thiên phú của Hỏa Phượng tộc hẳn phải đáp ứng tiêu chuẩn của hệ thống sinh con.
Tiểu Lạc liếc nhìn lỗ tai của cô, biết cô đã bị cám dỗ. Tuy nhiên, tộc chuột nhỏ như vậy, sao có thể nịnh bợ hoả phượng tộc khu Đông được, ý nghĩ này quả thực rất kì lạ.
Hắn lắc đầu: "Còn có một việc, Lâm Lang ca hắn……"
"Sao vậy?"
Tô Nhan nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy rối rắm, không biết nên nói cái gì, trầm tư suy nghĩ: "Hắn thích giống cái khác hơn sao?"
"Sao muội biết?"
Tiểu Lạc kinh ngạc nhìn Tô Nhan.
Tô Nhan trả lời: "Nhìn anh khó mở miệng như vậy, cũng chỉ có nguyên nhân này."
"Ashley hạ thôi tình dược cho Lâm Lang, hiện tại cô ta đã mang thai, Lâm Lang chỉ có thể cưới cô ta."
"Ồ, đúng là nữ nhân độc ác."
"Muội không tức giận sao?"
"Có gì mà tức giận? Bọn họ ngay cả con cũng có rồi."
Hơn nữa, cô còn sinh ra một con báo đen.
Loại chuyện này, ngươi tình ta nguyện, không có đúng sai.
Cô cũng chỉ đồng ý chờ hắn, mà hắn cũng không tới, sẽ không có tiếp theo.
Trước khi trời tối, Tiểu Lạc cõng Tô Nhan về tới nơi ở mới của tộc chuột.
Oro Milut mở một quán ven đường bán da, thịt khô và sữa dê. Hai ngày trước, con trai duy nhất của ông, Tiểu Lạc để lại một lá thư quay về bộ tộc cũ để tìm em gái.
Khi mở sạp để kinh doanh, thường lấy nhầm tiền hoặc nhầm hàng.
Đột nhiên, ông nhìn thấy Tiểu Lạc cõng một tay nải dừng ở trước quầy hàng.
Cho rằng hoa mắt, dùng sức xoa xoa, lại chăm chú nhìn.....xác nhận là con trai mình, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, theo sau trầm mặt.
"Còn biết quay về sao!"
"Cha...."
Tô Nhan từ trong bao quần áo thò đầu ra.
"Nhan Nhi?" Oro sửng sốt.
"Vâng, con gái còn sống."
Tô Nhan nhẹ nhàng nhảy lên quầy hàng, hai chân đứng thẳng, nhìn Oro: "Cũng may ca ca tới tìm con, nếu không con sẽ không được gặp lại cha nữa."
Dù sao bọn họ cũng là huyết mạch ruột thịt, khi đối mặt với Oro, Tô Nhan cảm thấy một loại cảm giác gần gũi.
Oro bế cô lên, nhìn thấy bộ lông trên người cô trắng nõn mịn màng, râu cũng cuộn tròn, hiển nhiên không bị ma thú ăn hϊếp, tránh thoát được một kiếp.
"Được được được, Tiểu Lạc vẫn ổn, con cũng vậy."
Oro không khỏi bật khóc.
Thấy cha mình không còn tức giận nữa, Tiểu Lạc cởi bỏ hành lý lớn trên lưng, đứng thẳng bằng hai chân sau, duỗi chân ra để chọn một miếng tương đối mềm trên quầy hàng gặm ăn.
Oro biết bọn họ lên đường đói bụng, liền rót cho Tô Nhan sữa dê yêu thích của cô.
Tô Nhan cũng không đói, nhưng cô vẫn ừng ực uống hết.
"Chú Oro, cháu muốn thịt khô 10 xích tệ."
Kallen Valto đi tới quầy hàng của Oro.
Nhưng ngay sau đó hắn nhìn thấy một con chuột trắng trên quầy hàng, kinh ngạc kêu lên: "Tô Nhan, cô chưa chết sao?"
Tô Nhan trừng mắt nhìn cô ta: "Cô còn chưa chết, sao tôi phải chết?"
"À, xin lỗi, tôi nói sai rồi."
Kallen Valto sắc mặt nghẹn lại, sau đó nói: "Vậy Lâm Lang ca?"
"Hắn không liên quan tới tôi."
Tô Nhan trả lời.
Oro đưa một miếng thịt khô trị giá ít nhất một trăm xích tệ cho Kallen Valto: "Hôm nay con gái ta về, không cần trả tiền, cứ cầm ăn đi."
Kallen Valto do dự một chút, cuối cùng đưa tay cầm vòng cỏ ra cầm lấy miếng thịt khô: "Cảm ơn chú Oro."
"Kallen..."
Có người gọi từ xa.
Kallen Valto vội vàng đáp: "Tới đây."
"Tô Nhan, hôm khác tôi tới tìm cô chơi."
Kallen Valto nói, cũng không đợi Tô Nhan đáp lại, liền cầm thịt khô chạy.
Oro khẽ thở dài một tiếng, nói với Tô Nhan: "Cha mẹ con bé bị ma thú gϊếŧ, bây giờ ở Tẫn Động, lại còn phải nuôi hai đệ đệ nữa."
"Hả?" Tô Nhan ngạc nhiên.
Sau đó cô nhớ ra rằng trên cổ tay mình đang đeo một chiếc nhẫn cỏ, đó là biểu tượng của giống cái Tẫn Động.