Chương 2: Lễ Thành Nhân
Tô Nhan nhìn miếng thịt sống trong tay hắn, một cơn buồn nôn khác xâm chiếm cô: "Ngươi tránh xa ta một chút."
Chàng trai nhận ra cô chán ghét thịt sống, liền ném thịt sống cho một cậu bé, sau đó nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của cô, càng nhìn càng thuận mắt: "Oro nợ ta hai khối tinh tệ, hay là dùng em trả đi."
"Ông ấy thiếu ngươi, vậy ngươi đi tìm ông ấy đi, dựa vào cái gì mà dùng ta để trả nợ."
Đã không có miếng thịt sống đẫm máu kia, Tô Nhan cũng có thể nhìn hắn hai lần. Bộ dáng khá dễ nhìn, đôi mắt dài đào hoa, đẹp trai lạnh lùng, cao lớn cường tráng.
"Còn rất nóng nảy."
Chàng trai mím đôi môi gợi cảm không mỏng cũng không dày: "Phụ nữ tuy có giá trị nhưng một cô gái gầy gò như em mà có con cũng là một vấn đề, có người nuôi dưỡng em tốt như vậy phải cảm ơn Thần Thú đi."
"Việc có thể mang thai và sinh con thì liên quan gì tới dáng người."
Huống gì cô có hệ thống sinh con, cho dù không muốn cũng sẽ bị ép sinh con.
Tô Nhan lười để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía bộ lạc.
Chàng trai trẻ lại đuổi theo sau.
Chính đôi mắt sáng như sao trong đêm của cô, ánh mắt kì lạ kiên định càng thu hút hắn.
"Làm gì?"
Tô Nhan cảnh giác hỏi.
"Đi đòi nợ Oro."
"....."
Rõ ràng vẫn muốn cô trả nợ.
"Lâm Lang."
Một người đàn ông tướng mạo oai hùng, khí thế trầm ổn cường tráng, phong thái điềm tĩnh bước về phía bọn họ: "Không phải chỉ là hai khối tinh tệ thôi sao, tôi trả cho cậu."
Nói xong, hắn ném hai viên pha lê màu xanh nhạt cho chàng trai.
Chàng trai bắt lấy, lại nhìn Tô Nhan: "Oro, ông cho một cái số đi, tôi muốn cô ấy."
Oro lúc này mới nhìn về phía Tô Nhan, nhớ hắn đã từng nhốt một con chuột bạch cái trong Tẫn Động, sau đó cô đột nhiên biến mất.
Chẳng lẽ cô đã mang thai, sinh ra đứa con gái này? Mặc dù khả năng sinh sản của con cái trong Tẫn Động rất thấp, nhưng không phải là không thể mang thai.
"Qua hai ngày nữa chính là lễ thành nhân, phù thuỷ tộc sẽ chọn giống cái trong tộc, sẽ xác định khả năng sinh sản, chuyện này nói sau đi."
"Cô ấy gầy như vậy không ai muốn, đến lúc đó đừng nói hai khối tinh tệ, hai xích tệ cũng không đáng giá."
"Còn chưa kiểm tra, ngươi gấp cái gì."
Oro nói với Lâm Lang: "Trở về với ta."
Tô Nhan liếc Lâm Lang một cái, đi theo Oro.
Lâm Lang không ngừng nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt tràn đầy quyết tâm phải giành được.
Oro dẫn Tô Nhan đến một sơn động, cửa động có một mảnh đất trống, một thiếu niên tuấn tú giống Oro khoảng 50% đang phơi thịt khô.
Thấy Oro đưa người về, hô lên: "Cha, có khách tới sao?"
"Tiểu Lạc, đây là muội muội con."
Oro trả lời: "Dẫn con bé vào căn phòng trống cạnh phòng con, ta phải đến phù thuỷ tộc một chuyến."
"Muội muội?" Tiểu Lạc sửng sốt.
Oro nhặt một miếng thịt khô từ giá phơi thịt khô, vội vàng rời đi.
Tô Nhan chú ý thấy trên giàn phơi có một ít hoa quả, lập tức đi tới, nhặt một trái to bằng nắm tay lên, bắt đầu gặm.
Nhưng ăn được hai miếng lại nôn mửa.
Dạ dày không chấp nhận trái cây.
Tiểu Lạc vội nói: "Em đói bao lâu rồi?"
Tô Nhan sờ bụng, nhìn miếng thịt sống phơi nắng gần nửa khô, bỗng nhiên cảm thấy đói, ăn không được miếng thịt đẫm máu, nhưng miếng thịt này nhìn giống như khô bò, cũng không ghê tởm.
Tiểu Lạc vào phòng, vội vàng bưng ra một bát sữa trắng, nói: "Đây là sữa dê, chỉ có cha mới có thể uống, nhìn em yếu quá, uống một bát đi."
"Cảm ơn." Tô Nhan nhận lấy, uống ừng ực.