Chương 2: Hệ thống kỳ hoa
“Ồ, vậy cô tranh thủ thời gian khiến cho người ta chán ghét cô đi, chỉ cần cô có thể khiến cho một người chán ghét cô, cô có thể nhận được 100 đồng ban thưởng, còn là dollar nữa chứ.”
Tô Tầm:…
Có ai gặp phải hệ thống kỳ hoa như vậy không, không phải bắt cô làm chuyện tốt mà chính là để cô chọc cho người ta ghét.
Chỉ cần có người ghét cô, cô có thể nhận được ban thưởng.
Mỗi người chán ghét sẽ nhận được phần thưởng 100 dollar, sở dĩ ban thưởng dollar là vì thân phận bây giờ của Tô Tầm là một du học sinh người Hoa du học về.
Nhưng ban thưởng này cũng không phải đơn giản như vậy, là có yêu cầu.
Đầu tiên, trong vòng ba năm đạt được thành tựu vạn người ghét, ý trên mặt chữ.
Đây cũng là để phòng ngừa Tô Tầm nằm thẳng, nếu như không đạt được, Tô Tầm sẽ bị đưa về thế giới ban đầu của mình, nếu đạt được, Tô Tầm có thể lựa chọn trở về hoặc ở lại, dù sao cũng là tự do.
Tiếp theo, Tô Tầm không thể chủ động làm ra chuyện tổn thương người khác, cô chỉ có thể khiến người ta không thích nhìn.
Bởi vì cái gọi là hệ thống vạn người ghét là do một vạn nhân mê chế tạo ra.
Sở dĩ chủ nhân vạn nhân mê chế tạo ra hệ thống này cũng là vì bị quá nhiều người thích, không chịu nổi bị quấy nhiễu, cho nên muốn học làm cách nào khiến cho người ta chán ghét mình.
Cố tình tam quan trong lòng cực kỳ chính trực, cho nên không muốn làm ra chuyện tổn thương người khác, lúc này mới muốn tìm người để học hỏi, bởi vậy Tô Tầm phải dựa vào tam quan của người ta để làm việc.
Chẳng qua Tô Tầm cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Trong lúc vô tình cô bị hệ thống có tên gọi hệ thống vạn người ghét trói chặt, đưa cô đến năm 1982, dựa theo hệ thống nói, sở dĩ đưa cô đến nơi này là vì trình độ khoa học kỹ thuật thời đại này không dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của nó, mà Tô Tầm cũng có thể dễ dàng thích ứng với thế giới này.
Hơn nữa khi đó Tô Tầm cũng không cách nào ở thế giới ban đầu, bởi vì giây phút bị trói chặt, Tô Tầm đang sắp bị một chiếc xe mất khống chế cuốn vào gầm xe, ở thời không kia, cô cứ thế tương đương với một hoạt nhân.
Nếu như cô trở về, hoặc là ở dưới gầm xe, hoặc là bị người ta đưa đi làm nghiên cứu.
Như vậy chỉ có thể lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ ở lại nơi đây.
Thật ra làm một cô nhi, đối với thế giới này cô cũng không có gì lưu luyến, cô vừa mới đầy tháng đã bị người ta vứt bỏ trên đường lớn.
Về sau bị đưa đến cô nhi viện lớn lên, trong quá trình đó hai lần được nhận nuôi, nhưng đều bởi vì gia đình nhận nuôi sinh được con của chính mình mà bị gửi lại.