Chương 1: Xuyên đến
Mùa thu năm 1982, vừa mới qua Quốc Khánh được hai ngày, thành phố Đông Châu vẫn còn giữ nguyên bầu không khí ngày lễ, cửa tiệm cơm quốc doanh nổi tiếng lâu năm vẫn còn ưu đãi ngày lễ, tặng cho mỗi bàn một đĩa củ cải muối cay.
Bởi vì đang là giờ cơm trưa, cho nên lúc này trong cửa tiệm rất đông người.
Trong tiệm có ba cái cửa sổ, mỗi một cửa sổ đều có một nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ vừa hét to để người ta đến bưng thức ăn, vừa báo thực đơn mới cho đầu bếp ở phía sau.
Nhìn đội ngũ thật dài trước mặt mình, nhân viên phục vụ chỉ cảm thấy càng ngày càng bực bội.
Nếu không phải trong cửa tiệm có quy định không thể nổi giận với khách hàng, người kia đã chửi ầm lên.
Gấp gáp cái gì, không thể để sau chút sao? Nhất quyết muốn người ta mệt chết đúng không? Bắt đầu từ kỳ nghỉ, chưa từng được thong thả, chỉ vì một đĩa củ cải muối cay mà mọi người vội vàng đến ăn cơm.
Đối với sắc mặt mang theo cảm xúc của nhân viên phục vụ, những người xếp hàng kia trái lại không chút để ý, bọn họ đã quen rồi, ăn ngon, chịu chút tức giận thì sao chứ? Có mấy thứ tốt chỉ sợ có tiền cũng không mua nổi.
Mấy năm trước người ta có sủi cảo gói bằng bột mỳ Phú Cường còn không lấy ra bán đấy, phải đến bây giờ vật tư dồi dào, ăn cơm còn tặng đồ nhắm.
Chẳng qua đồ ăn ở đây đúng là không rẻ, nếu không phải gặp phần náo nhiệt này, bọn họ cũng không nỡ đến ăn mấy món đó.
Gọi nhiều một chút hai, ba món ăn, như vậy sẽ ăn hết một phần ba tiền lương của công nhân bình thường, đủ cho cả nhà sống nửa tháng.
“Đây cũng quá rẻ rồi!” Bên cạnh cửa sổ, Tô Tầm đang nhìn thực đơn trên bảng đen, không nhịn được cảm thán.
Salad Tôm: 3.4 đồng.
Thịt bò lạnh: 0.9 đồng.
Cá chua ngọt: 1.3 đồng.
…
Vừa nhìn thực đơn vừa tính toán, 10 đồng là có thể ăn một bữa tiệc phong phú, có cá có thịt có tôm có cua, nếu là chuyện trong quá khứ, ai mà tin được?
Nhưng bây giờ lại hiện ra rõ ràng trước mắt Tô Tầm.
Đương nhiên lúc này thu nhập không cao, suy nghĩ rẻ của Tô Tầm cũng chỉ nhằm vào tài phú ban đầu của cô.
Haiz… Nếu có thể lấy tiền trước kia kiếm được ra tiêu ở thời đại này thì tốt biết mấy, thật đúng là hạnh phúc biết bao.
Nhưng Tô Tầm móc túi, đừng nói là 10 đồng, một xu cũng không có.
Khóe miệng Tô Tầm nhếch lên một nụ cười, cười đến cực kỳ miễn cưỡng, ai sa sút như cô chứ? Xuyên không thì thôi, còn là cả người xuyên đến, cả người xuyên đến thì thôi, lại còn là người không có đồng nào.
“Ký chủ, cô sao vậy?” Một giọng nói máy móc vang lên.
À, còn có một hệ thống, Tô Tầm nhếch miệng, trong đầu đáp: “Không có gì, ta đói, nhưng ta không có tiền.”