Chương 33: Rốt Cuộc Là Người Phương Nào
Võ Hương Hầu tay cầm binh quyền, Hoa tướng gia ở trên triều đình hết sức quan trọng, thực sự rất khó để lựa chọn giữa hai bên.
Tuy nhiên, điều này không ngăn cản Nhạc An Niên đến gần người Hoa phủ, nghe nói bọn họ muốn đến Thính Tuyết Các liền mời mọi người cùng đi trước.
Tuy nhiên, khi mọi người đến Thính Tuyết Các, lại phát hiện ngoài trừ mấy thị nữ, chỉ có một tiểu đệ tử của Cửu Lê tiên sinh đang sắp xếp các bản cờ.
Nhìn thấy Triệu vương điện hạ, thiếu niên bày cờ vội vàng đứng dậy cúi chào Triệu vương.
Tiêu Lan không nhìn thấy Hoa Thiên Thiên, mỉa mai nói: "Hoa Thiên Thiên ngay cả đánh cờ tướng này cũng không thắng được, tự biết mặt mũi chắc trở về rồi nhỉ."
"Như vậy cũng không lạ, sợ là nha đầu kia ngay cả quân cờ cũng không cầm được."
Tiêu phu nhân hừ cười nói.
Bà ta tặng Hoa Thiên Thiên một phần "hậu lễ", không ngờ thậm chí còn không chơi được cờ với Cửu Lê tiên sinh, thật ngu xuẩn.
Ly thị lại thở phào nhẹ nhõm, bà cảm thấy Hoa Thiên Thiên rời đi là tốt nhất, nàng sẽ không ở nơi như thế này làm chuyện gì mất mặt bị người ta chê cười.
"Lục muội lẽ ra phải nhờ người truyền tin cho chúng ta, tại sao lại đi rồi."
Hoa Thư Nguyệt khẽ cau mày, trên mặt lộ ra sự quan tâm của tỷ tỷ đối với muội muội.
Một số người đi cùng Triệu vương cũng đang thì thầm ở phía sau.
"Hai vị tiểu thư của Hoa gia chênh lệch lớn như vậy, ta nghe nói vị ngũ tiểu thư này vừa thắng đệ tử đắc ý của Cửu Lê tiên sinh đấy."
"Khó trách Tiêu thế tử lại muốn hoà li với nàng ta, đúng là còn kém nhiều lắm."
Thái giáo úy nghe thấy nghị luận, khóe miệng nhếch lên một tia mỉa mai, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Hoa Cảnh Trí một cái.
Hoa Cảnh Trí nắm chặt nắm tay, sắc mặt tức giận đến đỏ bừng.
Nhạc An Niên cũng cho rằng Hoa Lục Nương đã rời đi, mà Lục tướng cũng không đến Thính Tuyết Các nên muốn mời đám người Hoa Thư Nguyệt đến thưởng hồ sen, Hoa Thư Nguyệt đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Nhạc An Niên đang muốn dẫn mọi người trở về, lại bị cờ đồng của Cửu Lê tiên sinh chặn lại.
"Vương gia, Lục tướng đại nhân vừa mới để lại lời nhắn cho ngài, ngài ấy nói muốn cùng một người bạn trước chơi vài ván, nếu ngài không chờ được có thể đến Trúc U Các tìm ngài ấy."
"Ồ? Lục tướng đã tới rồi sao?"
Nhạc An Niên hơi tò mò: "Bạn? Không biết người bạn đó là ai?"
Mọi người cũng tò mò nhìn cờ đồng.
Nhưng cờ đồng lại nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Tiểu nhân cũng không biết vị tiểu thư kia, hôm nay cô ấy tới Thính Tuyết Các, sư phụ đánh một ván cờ với cô ấy, không đến nửa nén hương cô ấy đã thắng sư phó. Vừa lúc Lục tướng ở một bên xem đánh cờ, liền đòi chơi cờ với vị tiểu thư kia, vị tiểu thư kia không có cách nào nên đành chơi cờ cùng Lục tướng ở Trúc U Các."
"Thắng Cửu Lê tiên sinh? Sao có thể!"
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, có người có thể đánh bại Cửu Lê tiên sinh chỉ bằng nửa nén nhang. Ngay cả Triệu vương điện hạ cũng chưa chắc có thể làm được!
"Vậy Cửu Lê tiên sinh đâu?"
Nhạc An Niên hỏi.
Cờ đồng cung kính nói: "Sư phó đi *phục bàn, khả năng mấy ngày nữa ngài ấy sẽ không đến Thính Tuyết Các."
*Là từ ngữ trong môn cờ (cờ vây; cờ tướng..); sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ; qua đó có cái nhìn sâu sắc hơn về ván đấu; suy nghĩ các nước đi; ưu điểm; nhược điểm; tích lũy kinh nghiệm cũng như cách thức ứng đối khi gặp phải những nước cờ tương tự.
"Có thể khiến Cửu Lê tiên sinh bế quan rốt cuộc là người phương nào?"
"Có phải là tiểu thư Trần gia không? Ta nghe nói tiểu thư Trần gia cũng rất có tài."
"Đó là Cửu Lê tiên sinh đấy của đất nước Đại Phụng Triều chúng ta, dù Trần tiểu thư thực lực mạnh đến đâu, có thể ngang tay với Cửu Lê tiên sinh đã không tệ, chỉ sợ không có khả năng đánh bại Cửu Lê tiên sinh."
"Vậy rốt cuộc là ai? Cô nương nhà ai mà lợi hại như vậy, tại sao trước đây chưa từng nghe đến, đúng là thâm tàng bất lộ a."
"Đã như vậy, chúng ta đến Trúc U Các xem thử, bổn vương cũng rất tò mò vị cô nương nhà nào có thể đánh bại Cửu Lê tiên sinh chỉ bằng nửa nén nhang! Lục tướng vì cô nương đó mà chơi cờ, ném ta qua một bên."
Nghe Nhạc An Niên ngữ khí thoải mái mà nói giỡn, mọi người cũng cười lớn, sau đó đi theo Nhạc An Niên về phía Trúc U Các.
Sau khi mọi người đi được một đoạn, từ xa xa đã nhìn thấy một rừng trúc, ông già có bộ râu dài đang ngồi, đối diện là nữ tử mặc đồ đỏ, bên cạnh thiếu nữ là nha hoàn.
Thiếu nữ quay lưng về phía đám đông, không ai nhìn rõ mặt, nhưng tư thế ngồi thẳng, động tác giơ tay nhấc chân khí chất tao nhã rất bắt mắt.
Có người thấp giọng nói: "Cô nương này thật lạ mắt, chắc là mới đến Bắc Kinh thăm họ hàng!"
Mọi người cũng nhìn thấy những nước cờ nhỏ của Lục tướng, tự nhiên hiểu trong ván cờ này, sợ rằng Lục tướng có lẽ đã gặp bất lợi.
Hoa Thư Nguyệt nghe những lời khen ngợi của mọi người dành cho nữ tử mặc váy đỏ này, không khỏi cắn chặt môi.
Rốt cuộc nữ tử này từ đâu chạy đến, vậy mà hôm nay dám cướp đi nổi bật của cô ta.
Thái giáo uý cùng mọi người nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trong rừng, chân cũng không biết cử động thế nào.
Nử tử chỉ ngồi lặng lẽ, để lộ chiếc cổ trắng dài, động tác xắn tay áo, vén váy đẹp như tranh vẽ.
Tuy hơi đẫy đà nhưng lại cân đối, ngược lại có nét quyến rũ khác lạ.
Tiêu Viêm nhìn thấy nữ tử này liền sửng sốt một chút, hắn cảm thấy bóng dáng này trông quen quen, nhưng lại không thể trùng lặp với người trong ký ức của hắn.
Mãi đến khi mọi người đến gần hơn, hai người đang đắm chìm trong ván cờ mới nhận ra.
Lục lão bất mãn ngẩng đầu lên, tưởng đó là thị nữ của Nhã Uyển, đang định mắng thì lại nhìn thấy đám Triệu vương đi tới.
Tuy nhiên, hắn lại không đứng dậy, ngược lại nóng nảy nói: "Tới rồi sao."
Triệu vương cũng không tức giận, cười nói: "Làm phiền Lục lão suy nghĩ sao?"
Bàn tay vuốt râu của Lục lão khựng lại, ông thở dài bất lực: "Vừa rồi còn có thể giãy giụa nửa khắc, các ngươi tới làm lão phu phân tâm, vòng này không còn cơ hội! Nha đầu, thêm một ván nữa thế nào?"
Hoa Thiên Thiên mày nhíu lại, lão nhân đã kéo nàng đi ba ván cờ, hôm nay nàng đến đây để lấy của hồi môn, nếu tiếp tục trì hoãn, ngoại tổ mẫu và những người khác nhất định sẽ nhớ mong nàng.
"Lão tiên sinh, hôm nay đến đây thôi."
Nói xong, nàng vừa chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nói: "Nếu có duyên gặp lại, tiểu nữ sẽ cùng tiên sinh chơi cờ lần nữa."
Lục lão nghe xong lời này liền hơi sốt ruột, có duyên? Ai biết được ông có duyên phận với nữ tử này hay không? Nếu không thì chẳng phải ông sẽ không bao giờ có thể chơi cờ với nàng sao.
Ông đang muốn hỏi tên Hoa Thiên Thiên, một thiếu niên đứng sau Triệu Vương kinh ngạc kêu lên: "Tiểu Lục."
Hoa Cảnh Trí chen ra khỏi đám đông, nhìn thấy người đang chơi cờ với Lục tướng là Hoa Thiên Thiên, hai mắt cười thành trăng non: "Thật sự là muội."
Sau đó mọi người mới nhận ra thiếu nữ váy đỏ thực chất là Lục tiểu thư vừa ngốc vừa mập của Hoa phủ - Hoa Thiên Thiên.
Sau khi nhận ra điều này, tất cả mọi người đều bị sốc. Một số người kinh hãi đến mức không ngậm được miệng, trong đó có cả Thái giáo uy đồng môn của Tiêu Viêm.
Hắn nhìn Hoa Thiên Thiên, chớp mắt một cái, không khỏi nuốt nước bọt, không thể tin được nói với Tiêu Viêm: "Đây là vợ huynh? Không không, vợ cũ của huynh?"