Thiên Hành Ký: Hệ Thống Tiên Đạo

Chương 8: Bước Chân Trên Con Đường Định Mệnh

Sau khi nhận được sự dẫn dắt của Hắc Phong trưởng lão, Lăng Thiên tiếp tục hành trình của mình, tiến sâu vào vùng đất xa xôi nơi được đồn đại là tồn tại một môn phái cổ xưa. Theo lời Hắc Phong, đây là nơi cậu sẽ tìm thấy những câu trả lời về Hắc Hồn và nhiệm vụ trọng đại đang chờ đợi.

Cả ngày trời vượt qua những cánh rừng rậm và đồi núi hiểm trở, Lăng Thiên không ngừng suy nghĩ về những lời nói của Hắc Phong. “Hắc Hồn là ai? Tại sao họ lại quan tâm đến ta như vậy? Và sứ mệnh mà ta phải gánh vác là gì?” Những câu hỏi ấy cứ xoay vòng trong đầu cậu, không để cậu yên lòng.

Khi mặt trời lặn, Lăng Thiên dừng lại bên một dòng suối nhỏ, lấy nước uống và nghỉ ngơi. Ngay lúc này, cậu cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ đang đến gần. Cậu lập tức nắm chặt thanh kiếm bên hông, chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất.

Bất ngờ, từ trong rừng sâu, một bóng người xuất hiện. Đó là một thanh niên trẻ, dáng vẻ gầy gò nhưng ánh mắt sắc bén, mặc y phục màu xám bạc, mái tóc dài buộc gọn gàng. Thanh niên này bước đến gần Lăng Thiên mà không chút sợ hãi, nhìn cậu với ánh mắt đầy tò mò.

“Ngươi là Lăng Thiên?” người thanh niên hỏi, giọng nói trầm nhưng có phần lạnh lùng.

Lăng Thiên không trả lời ngay, mà quan sát kỹ người trước mặt. Dù không nhận thấy sát khí, nhưng cậu vẫn giữ sự cảnh giác: “Phải, ta là Lăng Thiên. Ngươi là ai?”

Người thanh niên nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt như thấu hiểu suy nghĩ của Lăng Thiên: “Ta là Bạch Ngọc, đệ tử của Thiên Phong tông. Ta được trưởng lão Hắc Phong phái đến để hỗ trợ ngươi trong hành trình này.”

Nghe thấy tên Hắc Phong, Lăng Thiên cảm thấy yên tâm hơn phần nào, nhưng vẫn còn đôi chút hoài nghi: “Nếu ngươi là đệ tử của Thiên Phong tông, tại sao ta chưa từng nghe nói về ngươi? Và tại sao trưởng lão Hắc Phong lại phái ngươi đến?”

Bạch Ngọc không giấu sự bất mãn trong mắt: “Ta không cần ngươi biết ta là ai. Điều quan trọng là ngươi phải hiểu rằng, nhiệm vụ của ngươi không hề dễ dàng, và ngươi cần sự hỗ trợ từ những người có kinh nghiệm. Trưởng lão Hắc Phong tin tưởng ta, nên ngươi cũng nên tin tưởng.”

Lăng Thiên im lặng một lúc, rồi thở dài: “Được rồi, nếu trưởng lão Hắc Phong đã phái ngươi đến, ta sẽ tạm tin ngươi. Nhưng hãy nhớ, ta không dễ bị lừa dối.”

Bạch Ngọc gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh dòng suối, lấy ra một bình nước nhỏ uống cạn. “Ngươi không cần phải lo lắng quá nhiều về ta. Chúng ta có cùng một mục tiêu, và ta không có lý do gì để phản bội ngươi.”

“Ngươi biết gì về Hắc Hồn?” Lăng Thiên hỏi, ánh mắt cậu trở nên nghiêm nghị.

Bạch Ngọc nhìn thẳng vào mắt Lăng Thiên: “Hắc Hồn là một tổ chức bí ẩn và tàn ác. Chúng không chỉ muốn chiếm đoạt bảo vật và tài nguyên, mà còn muốn kiểm soát cả thế giới tu tiên. Chúng đã từng hủy diệt nhiều môn phái và gϊếŧ hại vô số người vô tội. Nhưng điều đáng sợ nhất là chúng có sự ủng hộ của một thế lực đen tối mà chưa ai biết rõ về nguồn gốc.”

Lăng Thiên nghe những lời này mà cảm thấy rợn người. Cậu hiểu rằng kẻ thù của mình không chỉ đơn giản là những người tu luyện tham lam, mà còn là những kẻ đã bán linh hồn cho bóng tối.

“Ta phải làm gì để chống lại chúng?” Lăng Thiên hỏi, giọng nói đầy quyết tâm.

Bạch Ngọc nhìn Lăng Thiên một lúc rồi nói: “Trước hết, ngươi cần phải mạnh mẽ hơn. Tu luyện và kiểm soát hoàn toàn hệ thống tiên đạo của ngươi. Nó không chỉ là một công cụ, mà là chìa khóa để ngươi hiểu rõ sứ mệnh của mình. Ngươi cũng cần phải học cách sử dụng trí tuệ và kinh nghiệm để đánh bại kẻ thù. Sức mạnh không chỉ đến từ tu vi, mà còn từ sự khôn ngoan.”

Lăng Thiên gật đầu, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Bạch Ngọc. Cậu hiểu rằng con đường phía trước sẽ đầy rẫy khó khăn và nguy hiểm, nhưng cậu đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ.

Sau một đêm nghỉ ngơi, Lăng Thiên và Bạch Ngọc tiếp tục hành trình. Họ tiến sâu vào vùng đất hoang vu, nơi được đồn đại là có sự hiện diện của những linh thú hung dữ và những bí mật cổ xưa. Trên con đường đó, họ phải đối mặt với những thử thách mới, từ những cạm bẫy được giăng sẵn đến những cuộc tấn công bất ngờ từ những kẻ thù không rõ mặt.

Một ngày nọ, khi đang băng qua một khu rừng rậm rạp, Lăng Thiên bất ngờ cảm nhận được sự hiện diện của một luồng khí lạ. Cậu dừng lại, tập trung quan sát xung quanh. “Có thứ gì đó không đúng,” cậu nói, giọng nói đầy căng thẳng.

Bạch Ngọc cũng dừng lại, cẩn thận nhìn quanh: “Ngươi cảm nhận được điều gì?”

“Có ai đó đang theo dõi chúng ta,” Lăng Thiên đáp lại, tay cậu nắm chặt thanh kiếm.

Ngay khi Lăng Thiên vừa dứt lời, một nhóm người xuất hiện từ trong rừng, bao vây cả hai. Họ mặc y phục đen, che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh. Nhóm người này không hề nói một lời, mà ngay lập tức tấn công.

Lăng Thiên và Bạch Ngọc không còn lựa chọn nào khác, họ rút kiếm ra và chuẩn bị chiến đấu. Trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, những đường kiếm nhanh như chớp, những luồng khí mạnh mẽ va chạm tạo ra những tiếng nổ lớn giữa khu rừng.

Dù bị bao vây bởi số đông, nhưng Lăng Thiên và Bạch Ngọc không hề nao núng. Với sự phối hợp ăn ý, họ đã đẩy lùi được nhóm người tấn công. Tuy nhiên, trong lúc chiến đấu, Lăng Thiên nhận ra một điều kỳ lạ. Những kẻ tấn công này dường như không có ý định gϊếŧ chết họ, mà chỉ muốn làm cậu và Bạch Ngọc bị thương.

Khi trận chiến tạm ngừng, người cầm đầu nhóm tấn công bước lên phía trước, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lăng Thiên, chúng ta không muốn gϊếŧ ngươi. Nhưng nếu ngươi tiếp tục đi theo con đường này, ngươi sẽ phải đối mặt với hậu quả khôn lường.”

Lăng Thiên đứng thẳng, ánh mắt cậu kiên định: “Ta không sợ các ngươi. Dù phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, ta cũng sẽ không từ bỏ con đường mình đã chọn.”

Người cầm đầu nhếch môi cười lạnh: “Ngươi thật sự quá ngây thơ, Lăng Thiên. Con đường ngươi chọn không chỉ dẫn đến sự hủy diệt của bản thân, mà còn kéo theo sự diệt vong của những người ngươi yêu quý. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi quá muộn.”

Nói xong, nhóm người ấy nhanh chóng biến mất vào trong bóng tối, để lại Lăng Thiên và Bạch Ngọc đứng giữa khu rừng tĩnh lặng. Lời nói của kẻ cầm đầu như một lời cảnh báo, nhưng cũng làm dấy lên trong lòng Lăng Thiên một quyết tâm mới.

“Ta sẽ không để kẻ thù đe dọa mình,” Lăng Thiên nói, giọng nói đầy quyết tâm. “Dù có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, ta cũng sẽ không từ bỏ.”

Bạch Ngọc nhìn Lăng Thiên, trong mắt hắn lóe lên sự tán thưởng: “Ngươi có ý chí mạnh mẽ, Lăng Thiên. Nhưng hãy nhớ, đôi khi cần phải biết khi nào nên chiến đấu và khi nào nên rút lui. Đừng để lòng kiêu hãnh làm mờ lý trí.”

Lăng Thiên gật đầu, hiểu rằng Bạch Ngọc đang muốn nhắc nhở cậu về sự cẩn trọng. Dù quyết tâm của cậu có lớn đến đâu, nhưng cậu cũng cần phải biết cách bảo vệ bản thân và những người xung quanh.

Với những suy nghĩ ấy trong đầu, Lăng Thiên và Bạch Ngọc tiếp tục hành trình, biết rằng con đường phía trước sẽ càng ngày càng khó khăn hơn. Nhưng với sự hỗ trợ của Hắc Phong trưởng lão, Bạch Ngọc và hệ thống tiên đạo, Lăng Thiên tin rằng cậu sẽ vượt qua mọi thử thách và đạt được mục tiêu của mình.