Sau cuộc chạm trán với nhóm người lạ mặt, Lăng Thiên trở về làng Huyền Nguyên với tâm trạng nặng nề. Cậu biết rằng những ngày bình yên đã kết thúc, và từ giờ trở đi, mọi hành động của mình sẽ bị theo dõi sát sao. Nhưng điều làm Lăng Thiên bận tâm hơn cả là những lời nói của người đàn ông lạ mặt: "Ngươi chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong trò chơi này."
Ngồi trong phòng nhỏ của mình, Lăng Thiên cố gắng kết nối mọi manh mối. Những thế lực mà cậu chưa từng biết tới đang dần lộ diện, và dường như họ có một kế hoạch lớn hơn cậu tưởng. Hệ thống tiên đạo của cậu không chỉ là một công cụ giúp cậu tu luyện, mà còn là một chìa khóa mở ra những bí mật của thế giới này.
Khi đang đắm chìm trong suy nghĩ, Thiên Nhi xuất hiện bên cửa sổ, khẽ gọi: “Lăng Thiên ca ca, huynh đang nghĩ gì mà trông đăm chiêu vậy?”
Lăng Thiên nhìn thấy Thiên Nhi, nét mặt cô bé đầy lo lắng. Cậu mỉm cười, cố gắng che giấu sự lo âu trong lòng: “Không có gì đâu, Thiên Nhi. Chỉ là ta đang suy nghĩ về những điều đã xảy ra gần đây.”
Thiên Nhi bước vào phòng, ngồi xuống đối diện Lăng Thiên: “Huynh có thể chia sẻ với muội. Dù không mạnh như huynh, nhưng muội sẽ luôn lắng nghe và giúp đỡ trong khả năng của mình.”
Lăng Thiên nhìn vào đôi mắt chân thành của Thiên Nhi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cậu quyết định chia sẻ những gì đã trải qua với cô bé.
“Đêm qua, ta đã chạm trán với một nhóm người lạ mặt trong rừng tre. Họ biết về hệ thống tiên đạo của ta và dường như có ý định kiểm soát nó. Họ nói rằng ta chỉ là một mảnh ghép trong kế hoạch lớn của họ, nhưng không tiết lộ thêm điều gì. Ta cảm thấy mình đang bị cuốn vào một âm mưu lớn hơn, và không biết phải đối phó thế nào,” Lăng Thiên nói, giọng cậu đầy lo lắng.
Thiên Nhi lặng im lắng nghe, đôi mắt cô bé trở nên nghiêm túc hơn. “Có thể họ là một phần của một thế lực bí ẩn nào đó. Huynh cần phải cẩn trọng hơn nữa. Nhưng muội tin rằng với sức mạnh và trí tuệ của huynh, huynh sẽ tìm ra được câu trả lời và đối phó với họ.”
“Cảm ơn muội, Thiên Nhi. Những lời của muội luôn giúp ta bình tĩnh và sáng suốt hơn,” Lăng Thiên mỉm cười đáp.
Cả hai chìm trong sự im lặng một lúc, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Nhưng Lăng Thiên biết rằng thời gian không chờ đợi ai, cậu phải hành động trước khi kẻ thù có cơ hội.
Sáng hôm sau, Lăng Thiên quyết định rời làng để tiếp tục hành trình tu luyện và tìm kiếm thêm manh mối về tổ chức bí ẩn. Trước khi đi, cậu đến gặp trưởng làng, người đã luôn hỗ trợ và chỉ dẫn cậu trong những năm tháng qua.
“Trưởng làng, con sẽ rời làng một thời gian để tiếp tục tu luyện. Con cảm thấy rằng ở đây không còn an toàn nữa, và con cần phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ mọi người,” Lăng Thiên nói, giọng nói đầy quyết tâm.
Trưởng làng gật đầu, ánh mắt ông đầy sự lo lắng: “Ta hiểu, Lăng Thiên. Con đã trưởng thành và hiểu được trách nhiệm của mình. Nhưng hãy nhớ rằng, tu luyện không chỉ là về sức mạnh mà còn là về sự khôn ngoan. Đừng để bị cuốn vào những âm mưu của kẻ thù mà mất đi mục tiêu thực sự của mình.”
“Con sẽ ghi nhớ lời dạy của người. Con hứa sẽ trở về làng khi đã đủ mạnh mẽ để đối phó với mọi nguy hiểm,” Lăng Thiên cúi đầu cảm ơn.
Sau khi tạm biệt Thiên Nhi và trưởng làng, Lăng Thiên một mình rời khỏi làng Huyền Nguyên. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, nhưng một điều chắc chắn rằng, hành trình này sẽ dẫn cậu đến những bí mật sâu kín nhất của thế giới tiên đạo.
Con đường dẫn Lăng Thiên đi qua những khu rừng rậm rạp, những ngọn núi hiểm trở và những thung lũng sâu hun hút. Mỗi nơi cậu đi qua đều mang theo một cảm giác lạ lùng, như thể những bí mật đang ẩn giấu dưới lớp vỏ yên bình của thiên nhiên.
Một buổi chiều, khi đang đi qua một thung lũng hoang vu, Lăng Thiên bất ngờ cảm nhận được một luồng khí lạ từ xa. Cậu dừng lại, cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của một thứ gì đó rất mạnh mẽ đang tiến đến gần. Cảm giác này giống như khi cậu gặp nhóm người lạ mặt, nhưng lần này còn mạnh mẽ hơn nhiều.
“Có lẽ đó là kẻ thù, hoặc có thể là một người đồng hành,” Lăng Thiên thầm nghĩ, tay cậu nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Ngay khi cậu đang chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống, một bóng người xuất hiện trước mặt. Đó là một người đàn ông trung niên, mặc y phục đơn giản nhưng toát lên khí chất cao quý và bí ẩn. Người đàn ông nhìn Lăng Thiên, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can.
“Ngươi là Lăng Thiên, phải không? Ta đã nghe nhiều về ngươi,” người đàn ông nói, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy quyền.
“Ngài là ai? Tại sao biết tên ta?” Lăng Thiên cảnh giác hỏi lại.
Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng: “Ta là Hắc Phong, một trưởng lão của tông môn Thiên Phong. Ngươi không cần lo lắng, ta không phải kẻ thù của ngươi. Ngược lại, ta đến đây để giúp đỡ ngươi.”
Lăng Thiên ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ sự cảnh giác: “Tại sao một trưởng lão của tông môn lớn lại quan tâm đến ta? Ngài muốn gì từ ta?”
Hắc Phong bước đến gần hơn, ánh mắt ông ta vẫn giữ nguyên sự nghiêm nghị: “Ta biết về hệ thống tiên đạo mà ngươi sở hữu. Nó là một bảo vật vô giá, nhưng cũng là một trách nhiệm lớn lao. Ngươi không chỉ đơn giản là một người tu luyện bình thường, mà ngươi còn là người được chọn để thực hiện một sứ mệnh cao cả hơn. Ta đến đây để giúp ngươi hiểu rõ hơn về sứ mệnh đó và chuẩn bị cho những thử thách sắp tới.”
Lăng Thiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Những lời nói của Hắc Phong khiến cậu cảm nhận được sự quan trọng của bản thân trong trò chơi lớn này. Nhưng cậu vẫn còn nhiều câu hỏi cần được giải đáp.
“Ngài nói rằng ta có một sứ mệnh, nhưng ta chưa bao giờ nghe ai nói về điều đó. Ngài có thể giải thích rõ hơn không?” Lăng Thiên hỏi, giọng cậu pha chút lo lắng.
Hắc Phong gật đầu, ánh mắt ông ta trở nên sâu lắng hơn: “Ngươi có biết vì sao ngươi là người duy nhất sở hữu hệ thống tiên đạo không? Đó không phải là ngẫu nhiên. Hệ thống này đã được truyền lại qua nhiều thế hệ, chỉ để chọn ra một người có khả năng thực hiện sứ mệnh cuối cùng. Sứ mệnh đó là gì, ngươi sẽ dần hiểu ra khi tiếp tục hành trình. Nhưng điều ta có thể nói là, ngươi sẽ phải đối mặt với những thế lực đen tối nhất, những kẻ muốn kiểm soát cả thế giới này.”
Lăng Thiên im lặng, cảm nhận rõ ràng áp lực đang đè nặng lên vai mình. Cậu hiểu rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cũng không thể quay đầu lại.
“Ta hiểu. Nhưng ta cần biết thêm về tổ chức mà ta đã chạm trán. Họ là ai, và họ có liên quan gì đến sứ mệnh của ta?” Lăng Thiên hỏi tiếp.
Hắc Phong thở dài, giọng ông ta trầm hẳn xuống: “Họ là một phần của một tổ chức bí mật gọi là Hắc Hồn. Tổ chức này tồn tại từ rất lâu, mục tiêu của họ là chiếm đoạt mọi nguồn lực và bảo vật mạnh mẽ nhất để kiểm soát thế giới. Họ đã theo dõi ngươi từ lâu, chờ đợi thời cơ để hành động. Nhưng đừng lo, ta sẽ giúp ngươi đối phó với họ.”
Lăng Thiên gật đầu, cảm thấy sự quyết tâm dâng trào trong lòng. Cậu biết rằng hành trình này sẽ đầy rẫy nguy hiểm, nhưng với sự giúp đỡ của Hắc Phong và hệ thống tiên đạo trong tay, cậu tin rằng mình sẽ vượt qua mọi thử thách.
“Cảm ơn ngài, Hắc Phong trưởng lão. Ta sẽ không phụ lòng tin của ngài và sẽ hoàn thành sứ mệnh này,” Lăng Thiên nói, giọng nói đầy quyết tâm.
Hắc Phong mỉm cười hài lòng: “Tốt lắm, Lăng Thiên. Hãy chuẩn bị thật kỹ càng, vì con đường phía trước sẽ còn nhiều khó khăn. Nhưng hãy nhớ, ngươi không đơn độc trong cuộc chiến này.”
Với sự khích lệ từ Hắc Phong, Lăng Thiên tiếp tục hành trình của mình, biết rằng những thử thách lớn nhất vẫn còn đang chờ đợi phía trước. Nhưng với sự tự tin và quyết tâm trong lòng, cậu sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm để thực hiện sứ mệnh mà mình đã được giao phó.