Hôm nay, Tô Cẩn Phong cũng coi như là đã phát hiện ra, lúc Trì Hạ Thanh trào phúng hắn, lời nói của cậu ta thật sự nghe rất khó chịu.
Tô Cẩn Phong cầm điện thoại di động, tay siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Nhưng Tô Cẩn Phong không có tư cách cũng không có dũng khí phản bác. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Trì Hạ Thanh cậu ta biết. Nhưng tại sao? Làm sao cậu ta có thể biết được chuyện này?
Tô Cẩn Phong nhìn điện thoại bị cúp, tức giận đem đầu tóc vuốt đến rối bù.
Nhưng Miên Miên vẫn còn bệnh, Tô Cẩn Phong không muốn ở trong phòng, nhắc tới những chuyện như vậy, cho nên hắn trước tiên đè nén xuống, đợi về nhà rồi mới giải quyết.
Sau khi cúp điện thoại, Trì Hạ Thanh thở ra một hơi.
Kể từ khi trở về nhà, hy vọng của Trì Hạ Thanh cũng dần dần bị dập tắt. Việc Tô Gia che giấu danh tính của Tô Trì Miên đã là một đòn giáng mạnh vào đầu của Trì Hạ Thanh.
Trước đây, Tô gia xa lánh cậu nên Trì Hạ Thanh cũng giả vờ không hòa thuận với bọn họ, cho nên cậu muốn chủ động xây dựng mối quan hệ tốt đẹp này với bọn họ.
Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ cũng không có ý định coi cậu như người nhà nữa rồi.
Trì Hạ Thanh nhìn căn phòng trống trải, không một bóng người, bên ngoài đại sảnh, bóng tối xuyên qua khe hở tiến vào phòng ngủ.
Biệt thự của Tô gia tối tăm và trống trải, chỉ có duy nhất phòng ngủ của Trì Hạ Thanh là còn sáng đèn, còn lại đều bị bóng tối bao quanh.
Gió thổi qua cửa sổ phòng khách, mang theo tiếng gió rít đến ghê người.
Trì Hạ Thanh nhìn điện thoại di động trên bàn, nghĩ chính mình đầu óc có vấn đề, không biết tại sao lại gọi cho Tô Cẩn Phong?
Nhân tiện, đó là bởi vì cậu cảm thấy quá khó để tiếp thu chuyện này, nên muốn Tô Cẩn Phong đưa cậu đến bệnh viện.
Uống thuốc hạ sốt xong, Trì Hạ Thanh sợ chính mình sẽ chết trong đêm mà không ai biết nên đã gọi điện cho Tô Cẩn Phong.
Đáng tiếc là bọn họ vẫn ở bệnh viện chăm sóc cho Tô Trì Miên cả đêm, hoàn toàn quên mất cậu cũng là người ngất xỉu trên trường quay.
Tiếng ầm ầm bên ngoài dần dần nhỏ đi, cơn giông rốt cuộc cũng dừng lại.
Quấn trong chăn ngủ thêm mấy tiếng, Trì Hạ Thanh cảm thấy chính mình đã hết sốt nên đứng dậy uống mấy ly nước cho đỡ khô họng.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, bầu trời bỗng nhiên sáng lên.
Ánh sáng chói lóa của mùa hè tràn ngập toàn bộ phòng ngủ, khiến nó sáng sủa thậm chí còn có chút chói mắt.
Trì Hạ Thanh lấy chiếc vali mà cậu mang theo khi đến Tô gia.
Trì Hạ Thanh đã lên kế hoạch rời khỏi Tô gia khi biết về thân phận cậu chủ giả của Tô Trì Miên.
Cậu khao khát tình cảm gia đình ấm áp, nhưng cậu sẽ không sẵn lòng hạ mình. Những gì Tô Trì Miên đã làm trong năm nay và thái độ của Tô gia đối với cậu, đã khiến Trì Hạ Thanh quyết định tránh xa bọn họ.
Có một số người, dù có chung một dòng máu, nhưng lại hoàn toàn không thích hợp để làm họ hàng.