Chẳng biết xấu hổ?
"Huynh trưởng mắng tới mắng lui không có từ ngữ nào mới mẻ sao?" Ôn Trạm thở dài, như là thất vọng với vốn từ ngữ thiếu thốn của đối phương, "Từ ngày huynh trưởng bắt đầu tính kế mang ta vào phủ trưởng công chúa, loại người không biết liêm sỉ này không còn quan hệ với Ôn gia. Ta không biết sỉ, huynh trưởng cũng không tốt đến đâu, không cần phải đem trên dưới Ôn gia khóa lại cùng nhau mắng."
Sắc mặt Ôn Lệ trong nháy mắt xanh mét.
Những người còn lại kinh ngạc, Ôn Trạm đến phủ trưởng công chúa làm thị quân là do bị Ôn Lệ tính kế?
"Ôn nhị công tử thật đúng là am hiểu ba hoa chích chòe, trợn tròn mắt nói dối." Một nam tử trẻ tuổi đứng cạnh Ôn Lệ lạnh lùng nói, đáy mắt phẫn hận mãnh liệt, "Rõ ràng là chính mình ỷ vào dung mạo tiểu thịt tươi để kiếm ăn, lấy sắc thờ người, vậy mà lại dám đem trách nhiệm đẩy hết lên đầu đại công tử, quả nhiên là ỷ vào có trưởng công chúa che chở, dù là dối trá cũng dám nói."
Ôn Trạm nhìn người mới vừa nói, gương mặt hắn cũng bị sưng, hiển nhiên chính là một trong mấy công tử mới vừa rồi ở bên ngoài bị phạt vả miệng vì đã châm chọc mỉa mai Ôn Trạm.
Người này họ Phương, tên gọi là Phương Vân Triết, phụ thân hắn cũng nhậm chức ở Hộ Bộ, so với chức quan của Ôn Hành Vân thì thấp hơn một chút.
Vị Phương công tử này cả ngày cùng Ôn Lệ quậy với nhau, còn có thêm vài vị bên cạnh Ôn Lệ, là Lý Nguyên, Tiêu Đường Ngọc, Dịch Dương,... Những người này trên danh nghĩa là cùng nhau đọc sách, nhưng kỳ thật ở trong thư viện kết bè kết cánh, kéo bè kéo cánh, cả ngày một đám hồ bằng cẩu hữu (*) dạo thanh lâu, uống hoa tửu, không học vấn không nghề nghiệp, ở trong nhà thích lấy khi dễ chèn ép con vợ lẽ làm niềm vui.
(*) Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.
Bất quá đám người này ra ngoài cũng biết kẹp chặt đuôi mà làm người, không tới mức gây ra tai họa gì.
Chỉ là hôm nay bị ăn vả miệng, hơn nữa còn chịu nhục trong tay con vợ lẽ mà bọn họ xưa nay khinh thường, tự nhiên cảm thấy mặt mũi mất hết, không dễ dàng nuốt trôi cục tức này.
Ôn Trạm ôn nhã mà cười cười: "Đa tạ Phương công tử cất nhắc, ta cũng cảm thấy gương mặt này của ta lớn lên rất thích hợp lấy sắc thờ người, hơn nữa như vậy cũng chẳng sao, mấy ngày gần đây mới vừa được trưởng công chúa điện hạ sủng."
Phương công tử như là bị một quyền đánh vào trên mặt, tức khắc tức giận đến sắc mặt xanh trắng, liên tục mắng hắn vô sỉ.
"Phương công tử vẫn là ngày thường nên đọc sách nhiều cho thoả đáng." Ôn Trạm có ý tốt khuyên nhủ, "Bằng không muốn mắng chửi người khắc đều không có từ ngữ, mắng tới mắng lui chỉ được hai ba câu, thực sự không có ý tứ gì."
Ngữ khí Ôn Lệ âm trầm: "Ôn Trạm!"
Đuôi lông mày Ôn Trạm ngả ngớn, thong thả ung dung mà giơ tay rót chung trà cho mình: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của phụ thân, huynh trưởng hẳn là cũng không muốn làm cho quá khó coi."
Ôn Lệ nắm chặt tay xuống, phẫn nộ vì hắn vậy mà lại dám nói như vậy với mình.
Mới rời khỏi Ôn gia được mấy ngày, lá gan liền trở nên lớn như vậy?
Quả nhiên sau khi có chỗ dựa, tính tình đều ương ngạnh.
Sắc mặt Ôn Lệ đầy âm trầm mà đi đến vị trí chủ vị lầu hai ngồi xuống, mấy nam tử phía sau hắn đại khái cũng là cố kỵ Sở Thanh Hoàng còn đang ở Ôn gia, sợ sau đó lại chọc giận nữ sát thần hoàn toàn không thích nói lý không có tình cảm kia, cho nên tạm thời đều không thể không khắc chế tính tình của mình.
Nhưng mà một lát trong lòng lại suy tư, nên làm như thế nào để Ôn Trạm chết không có chỗ chôn.
"Hiện giờ thế đạo thật sự là rối loạn." Một nam tử trong bữa tiệc lại bỗng nhiên mở miệng, ngữ điệu nhàn nhạt, làm người nghe cực kỳ không thoải mái, "Con vợ lẽ nổi bật áp cả con vợ cả, ngược lại con vợ cả cần phải nén giận, một thị quân nho nhỏ lấy sắc thờ người, ỷ vào quyền thế của công chúa là có thể ở trong tiệc mừng thọ của phụ thân mà kiêu căng ngạo mạn... Như thế chẳng phân biệt tôn ti, gia quy không nghiêm, nếu để Hoàng thượng biết, cũng không biết có thể trách cứ Ôn đại nhân trị gia không nghiêm, gia phong hỗn loạn hay không?"
Lúc này những lời này nói tới không khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, quả thực là một cây đao chọc hướng vào ngực Ôn Lệ, trong nháy mắt đã khơi dậy lửa giận ngập sôi đang trào của hắn.
Con vợ cả nén giận?
Dựa vào cái gì hắn phải nén giận?
Một con vợ lẽ ti tiện, ngày xưa đều là nhìn sắc mặt đích mẫu và đích huynh mà sống. Dù vào phủ công chúa, hắn cũng vẫn là con vợ lẽ Ôn gia, thân phận này của hắn nên khom lưng uốn gối ở trước mặt đích huynh, vẫy đuôi lấy lòng, mà không phải ỷ vào thế ai gây ngột ngạt cho hắn.
Ôn Lệ lạnh lùng nghĩ, ánh mắt dừng trên mặt Ôn Trạm, quyết định cho hắn một chút giáo huấn.