Trở lại Đông Thượng Các, vào tẩm điện, Cẩm Lan tiến đến hầu hạ thay quần áo rửa mặt, Sở Thanh Hoàng sai người đem thánh chỉ cùng với kim ấn và sách bảo bảo quản cẩn thận, trong lòng còn đang suy nghĩ đến âm thanh non nớt yếu ớt quỷ dị kia, nhịn không được nhíu mày.
Khi âm thanh xuất hiện trong cung Đoan phi, Đoan phi cũng không phát giác, mới vừa rồi trở về cửa lớn phủ đệ, Phù Thương, Phượng Cẩn Chi, thậm chí là hộ vệ, quản gia, thị nữ ở đây không có bất kỳ phản ứng nào khác thường.
Cho nên chỉ có một mình nàng nghe thấy?
Sở Thanh Hoàng giơ tay xoa xoa giữa mày, cảm thấy việc này thật sự cổ quái.
Hơn nữa yêu linh này xuất hiện đến tột cùng là có điềm gì? Nàng và yêu linh này rốt cuộc có quan hệ gì?
Bất quá tạm thời có thể xác định, yêu linh đó đối với nàng không có ác ý, thậm chí còn có điểm đáng yêu, trẻ thơ, giống một hài tử khờ dại, ngây ngô.
"Điện hạ." Âm thanh của Phù Thương bình tĩnh, "Thuộc hạ đã chọn ra mấy ảnh vệ, chủ tử có cần gặp bọn họ không?"
Sở Thanh Hoàng điềm đạm hỏi: "Người ở đâu?"
Phù Thương quay đầu: "Tiến vào đi."
Vèo vèo vèo vèo!
Bốn bóng người như quỷ mị lắc mình tiến vào, đều là những thiếu niên mạnh mẽ trẻ tuổi khoảng mười bảy mười tám, cả thân là hắc y, dáng người gầy thon dài, sau khi vào điện, động tác nhất trí quỳ xuống, trầm mặc như bóng đêm.
"Thuộc hạ Phù Phong."
"Thuộc hạ Phù Vân."
"Thuộc hạ Phù Vi."
"Thuộc hạ Phù Ảnh."
"Bái kiến chủ nhân."
Sở Thanh Hoàng trầm mặc mà nhìn chăm chú bốn thiếu niên ảnh vệ trước mặt, ngữ khí nhàn nhạt: "Ngẩng đầu lên."
Bốn người đồng thời ngẩng đầu, tầm mắt buông xuống, không dám nhìn loạn.
Sở Thanh Hoàng không có biểu tình gì mà đánh giá bọn họ, chớp mắt một cái, điềm đạm nói: "Cho các ngươi thời gian ba ngày, phân công nhau hành động, tìm chứng cứ Hộ Bộ thượng thư tham ô cấu kết, kết bè kết cánh, bổn cung sẽ mang theo chứng cứ đi xét nhà."
"Tuân lệnh."
Bốn người răm rắp đồng thanh, sau đó như gió đêm rời đi không một tiếng động.
...
Phượng Cẩn Chi quỳ chưa đến một canh giờ đã ngã ra hôn mê bất tỉnh.
Hạ nhân đến trước mặt Sở Thanh Hoàng bẩm báo tin tức, nàng lạnh lùng cười nhạt: "Nói cho hắn biết, hai ngày này dưỡng thương cho tốt, đừng đến làm phiền ta, thương thế khỏi rồi thì cầm hưu thư cút đi."
"Dạ."
Sở Thanh Hoàng xoay người ngồi xuống giường đệm cẩm vân, khép hờ mắt, bắt đầu suy tư thế cục trước mắt của Tây Tề.
Một đôi tay đặt lên thái dương nàng, dùng lực xoa xoa, Sở Thanh Hoàng nhắm mắt, âm thanh điềm đạm: "Ngươi là đệ nhất cao thủ tại Ám Các."
Đây là trần thuật, không phải tra hỏi.
Động tác mát xa của Phù Thương cứng đờ, theo bản năng liền quỳ xuống, lại nghe Sở Thanh Hoàng nói: "Đứng lên đi."
"Dạ." Phù Thương rũ mắt.
Bốn chữ "đệ nhất cao thủ" này làm hắn ăn quá nhiều đau khổ trong hai năm qua. Lúc trước chính là bởi vì thất công chúa không đánh bại được hắn, hắn lại cao ngạo không muốn cúi đầu yếu thế, mới rơi vào kết cục lần lượt tra tấn nghiêm hình.
Cho nên Sở Thanh Hoàng nhắc tới đệ nhất cao thủ, Phù Thương không khỏi liền nghĩ tới hai năm thống khổ thảm thiết đã trải qua... Trên thực tế, lúc trước cả thân thể hắn như có dầu sôi lửa bỏng bên trong, cơ hồ trên người mỗi ngày đều có vết thương mới, chưa từng có được một ngày thư thái.
Nhưng mà bắt đầu từ hôm qua, công chúa điện hạ trở nên không giống trước kia, như là thay đổi thành một người khác.
"Bốn người vừa rồi kia hẳn là thân thủ không yếu, chỉ đứng sau ngươi thôi?"
Phù Thương nhấp môi: "Đúng vậy."
"Bổn cung muốn ngươi chấp chưởng Ám Các, có thể làm được không?"
Phù Thương chớp mắt một cái, chậm rãi gật đầu: "Có thể."
Lời này vừa dứt, trong điện yên tĩnh một hồi lâu.
Sở Thanh Hoàng không nói nữa, giống như đã ngủ rồi. Phù Thương đứng phía sau nàng, yên tĩnh chuyên chú mát xa thái dương và giữa mày cho nàng, thu hạ con ngươi cất giấu nhiều cảm xúc sâu xa, thâm trầm đến mức không có bất kỳ kẻ nào có thể nhận ra được gợn sóng, khuôn mặt bình tĩnh liếc mắt một cái phảng phất như mặt hồ, chút gợn sóng đều không có.
Quang cạnh nửa ngày an tĩnh trôi đi, không khí tươi mát, ánh mặt trời yên tĩnh.
Thất công chúa tính tình thô bạo này đại khái chưa bao giờ từng có thời khắc yên tĩnh an bình như thế.
Sở Thanh Hoàng nghỉ ngơi gần nửa ngày, tỉnh dậy trời đã chạng vạng, Cẩm Lan đến xin chỉ thị bữa tối, thuận tiện bẩm báo sự tình lúc chiều: "Lục công chúa cùng đích nữ Phượng gia Phượng Uyển Nguyệt vào phủ nửa canh giờ trước, nói là thăm thương thế của phò mã, bây giờ đang ở Ngô Đồng Uyển."
Sở Thanh Hoàng lên tiếng, lạnh nhạt thực sự.
Trong trí nhớ nguyên chủ, Phượng Uyển Nguyệt và huynh trưởng nàng Phượng Cẩn Chi đều giống nhau, đều là thứ không biết thân biết phận. Có điều Phượng Uyển Nguyệt rốt cuộc không phải là Phượng Cẩn Chi, nàng không có lá gan như Phượng Cẩn Chi, càng không dám làm càn trước mặt Sở Thanh Hoàng, sợ một roi của ác thần lãnh khốc thô bạo của Sở Thanh Hoàng làm tan nát mặt hoa của nàng.
Sở Nghi Linh dẫn nàng đến đây, là muốn có thêm can đảm hay là cho rằng Phượng Uyển Nguyệt sẽ có tác dụng gì?
Sở Thanh Hoàng trầm mi lặng im một lát, đạm mạc nói: "Đi nói cho Lục Tuấn, đặc quyền của Phượng Cẩn Chi ở phủ công chúa đã hoàn toàn bị hủy bỏ, bất cứ kẻ nào đến phủ công chúa đều phải đến trước mặt bổn cung bẩm báo, phủ đệ bổn cung không phải hậu viện nhà bọn họ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi."
Lục Tuấn là thống lĩnh hộ vệ phủ công chúa.
Cẩm Lan hơi rùng mình: "Dạ."
Bữa tối như cũ là Sở Thanh Hoàng cùng Phù Thương hai người dùng bữa, Minh Nguyệt bưng tới chén thuốc đã sắc xong, Phù Thương không nói một câu liền bưng lên uống, sau đó bắt đầu hầu hạ Sở Thanh Hoàng thay áo rủa mặt.
Vốn hai thị nữ bên cạnh là Cẩm Lan và Minh Nguyệt làm chuyện này, giờ phút này thấy vậy cũng không có mở miệng nhắc nhở.
Vấn đề nằm ở nam nữ thụ thụ bất thân giống như không quá áp dùng cho Sở Thanh Hoàng, nàng cũng hoàn toàn không ý thức phương diện này, người chán ghét tự động rời xa, người được nàng cho phép tới gần là người được tán thành, mặc kệ là đối phương có thân phận gì.
Dù sao nàng cũng không để bụng ánh mắt người khác.
Rửa mặt xong, Sở Thanh Hoàng khoác lên người chiếc áo khoác ngoài sắc vân, ngồi phía trước cửa sổ, tay cầm chung trà, an tĩnh nhìn ngọn đèn dầu ngoài cửa sổ, mặt mày tinh xảo minh diễm có phần thanh lãnh, lạnh lùng.