Đi ra khỏi hoàng cung, ngồi trên xe ngựa của mình, Sở Thanh Hoàng mới mở miệng: "Phù Thương."
Một thân ảnh mạnh mẽ lóe nhanh vào xe ngựa, quỳ gối trên thảm xe mềm mại, động tác nhanh đến mức ban ngày ban mặt cũng làm người hồ nghi hoa mắt.
"Mới vừa rồi ở trong cung Đoan phi, ngươi có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì hay không?"
Âm thanh kỳ quái?
Phù Thương suy nghĩ, cúi đầu nói: "Không nghe thấy."
Ánh mắt Sở Thanh Hoàng dừng trên đỉnh đầu hắn: "Thật không?"
"Thuộc hạ không dám nói dối."
Sở Thanh Hoàng lạnh nhạt ừ một tiếng, lại không truy vấn, trong đầu lại nhịn không được nghĩ đến âm thanh kia đến tột cùng là phát ra từ nơi nào.
Hẳn chắc không phải là Đoan phi giả thần giả quỷ, nếu không Phù Thương không có khả năng không nghe được, như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì? Âm thanh đó đến từ nơi nào?
Là thật sự có hài tử hay là yêu linh đang quấy phá?
Trong lòng Sở Thanh Hoàng sinh nghi, dựa vào thùng xe trầm mặc, thẳng cho đến khi xe ngựa về đến cửa lớn phủ công chúa.
Xuống xe ngựa, Sở Thanh Hoàng đi vào cổng lớn, ngẩng đầu nhìn thấy trước đình viện có hai hạ nhân đang đứng, mà thình lình dẫn đầu là phò mã Phượng Cẩn Chi sắc mặt trắng bệch tái nhợt như tờ giấy.
Bước chân Sở Thanh Hoàng có chút ngưng lại, ngay sau đó không chút để ý mà ngước mắt, khoé môi giơ lên độ cong mỉa mai.
"Sở Thanh Hoàng." Phượng Cẩn được hạ nhân dìu, nếu không với tình cảnh hiện tại của hắn, căn bản thân thể yếu ớt đó không đứng dậy được, "Ta muốn biết..."
"Xem ra ngươi còn chưa học được giáo huấn." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng lạnh như băng, "Có cần bổn cung dạy lại tôn ti quy củ cho ngươi hay không?"
Sắc mặt Phượng Cẩn Chi xanh mét, nhìn ánh mắt thâm hiểm của Sở Thanh Hoàng, phát nộ: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tra nam!" Trong không trung bay tới hai chữ, âm thanh non nớt cổ quái lộ ra làm người nghe có chút không nhịn được khó hiểu.
Sở Thanh Hoàng ngẩng đầu nhìn lại, thời tiết sáng sủa, bầu trời xanh lam không gợn mây, yên tĩnh đến mức gió cũng không có, bao trùm không gian yên lặng.
Giữa mày hơi nhíu, tầm mắt nàng dừng lại trên mặt Phượng Cẩn Chi, giống như đối phương cũng không nghe thấy âm thanh này, lúc này hắn nhìn chằm chằm Sở Thanh Hoàng bằng ánh mắt rõ ràng mang theo chất vấn, giống như chủ nhân toà phủ đệ này là hắn.
"Nếu ngươi có tinh thần như vậy, vậy ở đây quỳ một canh giờ." Sở Thanh Hoàng có chút không kiên nhẫn, nói xong quay đầu phân phó, "Thống lĩnh hộ vệ đâu?"
Sắc mặt Phượng Cẩn Chi biến đổi.
"Có thuộc hạ."
"Hai ngày này phò mã không có quy củ, bổn cung phạt hắn ở đây quỳ một canh giờ, ngươi canh chừng một chút, đừng để hắn ngất xỉu."
"Tuân lệnh."
Phượng Cẩn Chi quả thực không thể tin vào chính tai mình nghe được, hắn tức giận nhìn về phía Sở Thanh Hoàng: "Ngươi bị điên phải không? Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, ta đều sẽ không... A!"
Phanh!
Thiếu niên hắc y nhanh như gió đến trước mặt hắn, hung hăng nhấc chân đá phía sau đầu gối hắn, cả người Phượng Cẩn Chi không kịp phản ứng mà quỳ rạp xuống đất, âm thanh muốn kêu gào nhưng mắc nghẹn lại ở cổ họng.
Âm thanh đầu gối nện trên mặt đất thật mạnh đến nỗi nghe doạ người, sắc mặt Phượng Cẩn Chi trắng bệch, mồ hôi lạnh phía trước phía sau chảy ra, đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Sở Thanh Hoàng quay đầu nhìn lại, người động thủ là Phù Thương.
Đối diện với ánh mắt của nàng, Phù Thương cúi đầu nói: "Hắn dĩ hạ phạm thượng, tội đáng chết vạn lần."
Khoé môi Sở Thanh Hoàng hơi cong, đang muốn rời đi, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa lọc cọc, ngay sau đó âm thanh cao vυ't của thái giám vang lên: "Thánh chỉ đến..."
Sở Thanh Hoàng quay người, hạ nhân trong phủ công chúa động tác trong ngoài nhất trí quỳ đầy đất.
Thái giám truyền chỉ vội vàng xuống ngựa, đi theo bên cạnh là hai tiểu thái giám, một người nâng sách bảo, một người nâng kim ấn.
"Hoàng thượng có chỉ, sách phong thất công chúa Sở Thanh Hoàng làm trưởng công chúa, khâm thử!"
Giọng nói rơi xuống, thái giám truyền chỉ không dám để Sở Thanh Hoàng quỳ xuống tiếp chỉ, cung cung kính kính đem thánh chỉ đưa đến tay Sở Thanh Hoàng, "Chúc mừng trưởng công chúa điện hạ, nô tài thỉnh an trước với điện hạ."
Sở Thanh Hoàng gật đầu, trầm mặc tiếp nhận thánh chỉ, cũng ra hiệu bảo Phù Thương nhận lấy kim ấn và sách bảo từ tay hai tiểu thái giám.
"Nô tài cáo lui."
Quản gia trong phủ vội vàng đứng dậy đi đến, "Công công, xin chờ một lát."
Thái giám truyền chỉ quay đầu lại.
Quản gia lấy một bao bạc từ trong người, nhét vào tay thái giám truyền chỉ: "Đây là một chút tâm ý của công chúa điện hạ, ngươi cùng hai vị tiểu công công mua chút rượu uống."
Sở Thanh Hoàng đối với chuyện này không tỏ ý kiến.
Thái giám truyền chỉ vội vàng từ chối: "Không, không cần..."
"Ngươi cứ nhận lấy đi." Ngữ khí Sở Thanh Hoàng điềm đạm, nói xong xoay người đi vào trong, "Ngoại trừ Phượng Cẩn Chi, những ngươi khác có thể lui xuống làm việc, quản gia đến phòng thu chi lãnh bạc đi."
Mọi người cung tiễn trưởng công chúa.
Phù Thương trầm mặc đi theo phía sau Sở Thanh Hoàng, thu ánh mắt lại, không nói một câu.