“Có thể khẳng định đối phương nhất định có diện mạo không tầm thường.” Nếu không cũng sẽ không có tin đồn cái gì mà Thanh Đô khách, Thái Tuế tiên trên phố. Nhưng mà nếu là tu sĩ có thể cải tạo máu thịt, thì dung mạo quả thực cũng sẽ không tệ.
“Là một thiếu niên.” Huynh trưởng tích chữ như vàng cuối cùng cũng lên tiếng, nói một cách chắc chắn.
“Sao huynh biết?” Nữ lang ngạc nhiên hỏi lại.
Sau đó, nàng ấy nhìn theo tầm mắt của huynh trưởng, thấy một tiểu công tử cao quý đang đi ra từ cửa hông ở một góc cửa trong tòa viện bình thường bên cạnh đại trạch. Đó đúng thực là một thiếu niên xinh đẹp, đang trong độ tuổi trẻ khoẻ, dáng người cao lớn, khung xương cân đối, quả nhiên là phẩm chất phi thường, rất khó nhận ra, như thể sinh ra đã được linh thạch và trân bảo nuôi lớn.
Cho dù là nữ lang đã quen nhìn mỹ nhân nhìn qua một tầng mây thì thiếu niên vẫn mang một vẻ đẹp hiếm có.
Nếu là của riêng mình thì thật tốt.
Nữ lang ma tu thật lòng cũng động tâm vài phần: "Huynh, ta nghĩ..."
"Không, muội không nghĩ!" Huynh trưởng nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ xằng bậy của muội muội mình, không hề lưu tình chút nào, biểu cảm của hắn ta đối với muội muội cũng lạnh lùng. Bởi vì đó không phải là người mà họ có thể mơ tưởng, đó là...
…
Thực ra Văn Ngọc Khiết cũng không phải chưa từng đi ra ngoài như người ngoài nghĩ, chẳng qua là bình thường cậu không đi bằng cửa trước. Để tránh tai mắt của người khác, cậu luôn ra vào bằng cửa bên. Dù sao, đời này cậu cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là không thiếu. Trước khi chuyển đến thành Tích Mộc, cậu cũng đã mua một vài căn nhà trong thành với danh phận khác nhau.
Thiếu niên khí phách trong bộ đồ lông ấm áp đứng trước cửa Như Ý, vươn vai. Trong mùa đông ấm khiến xương cốt người như muốn tan chảy, cậu giống như thường lệ, thản nhiên ném đồng xu cổ trong tay lên trời, rồi quyết định sắp xếp tiếp theo.
… Hôm nay ăn hạt dẻ rang đường!
Hạt dẻ rang đường bán ở đầu hẻm nhà cậu có thể nói là có một không hai. Trước quán nhỏ luôn có một hàng dài người, khách nối đuôi nhau không ngớt.
Văn Ngọc Khiết đút tay vào ống tay áo, hòa mình vào hàng một cách hoàn hảo, vừa nhìn những hạt dẻ nâu sáng bóng được xào qua lại trong chiếc nồi sắt chứa đầy cát thô và nước đường, tỏa ra mùi ngọt ngào, vừa hứng thú cùng những người qua đường lắng nghe ông lão gầy guộc hút thuốc trong quán trà đối diện xéo trông “không khác gì chí lớn gặp nhau”.
"Đám người trẻ tuổi các ngươi có thể được sống trong thành Tích Mộc chúng ta, hẳn nên thầm vui mừng đi.” Ông già không cảm thấy thành Tích Mộc cằn cỗi này có gì không tốt: "Thành Đại Hoả một trong 12 thành chính, các người biết cả chứ? Bây giờ chẳng phải là sắp biến thành “Đại Nhân Thành” hết rồi sao.”
"Sao lại nói như vậy?" Có người đáp lời.
Ông lão nheo mắt giậm chân, giống như đang tận hưởng cảm giác được người người chú ý. Đến khi ngày càng có nhiều người tụ tập xung quanh, ông ta mới không nhanh không chậm gõ vào chiếc gạt tàn gần như đầy thuốc nói: “Vài ngày trước, có vài vị tiên quân từ Tây Châu đến thành Đại Hoả, bất ngờ gặp được một đám tôn giả của Ma Vực, tính cách và sức mạnh của họ thế nào các ngươi biết đấy..."
… Đánh không chết thì cũng phải gần chết mới ngưng, cũng không quan tâm đến sự sống chết của người khác.
Văn Ngọc Khiết tiếp lời trong lòng.
"Ta nhìn thấy một trong những vị tiên trưởng thiếu niên đầu đeo tua đỏ chĩa kiếm, đồng thời bấm tay niệm thần chú, chỉ với hai nhát chém, đã chém mất một góc trái một góc phải của thành Đại Hỏa như chém bùn.”
“Hoả” mất đi hai cái râu, không phải chỉ còn lại “người” sao.
"Ồ." Mọi người đồng loạt hoan hô.
Rốt cuộc cũng đến lượt Văn Ngọc Khiết mua hạt dẻ rang đường, cậu không chỉ mua hạt dẻ mà còn tiện tay mua ít kẹo mè mạch nha ở quầy bên cạnh. Đứng giữa đám đông nghe kể chuyện, lập tức ăn rất ngon miệng.
Trong lòng cậu tán thưởng, hạt dẻ trồng bằng linh lực có khác, trước giòn sau dẻo, ngọt mà không ngấy. Thật sự là một túi hạt dẻ ngon xứng đáng!