Ta Khiến Bia Đỡ Đạn Nhìn Thấu Hết Cả Rồi

Chương 1

Xem xét kĩ lưỡng! Nam nhân này tên là Tiểu Khiết, là người xuyên không.

Nói chính xác thì là xuyên sách.

Lúc đầu, Văn Ngọc Khiết không biết gì về chuyện này, chỉ cho rằng mình xuyên đến cổ đại. Kỹ thuật đầu thai của cậu cũng không tệ lắm. Vừa sinh ra đã là một hoàng tử, phụ thân ruột là minh quân, ổn định giang sơn.

Chỉ là Văn Ngọc Khiết có rất nhiều huynh đệ, còn đặc biệt thích tranh giành lẫn nhau, rất phiền.

Cho đến một ngày cậu phát hiện ra... Thật ra thế giới này có thể tu tiên.

Là cái loại mẹ nó có thể ngự kiếm phi hành.

Hoàng tử bé nhỏ vô cùng khó hiểu: “Đã có thể tu tiên rồi thì lão tử chơi cung đấu với các ngươi làm cái gì?”

Sau đó, cậu thật sự đi tu tiên.

Ngày thứ hai vật lộn để sinh tồn:

Phía nam Chiêm Bộ, thành Tích Mộc.

Mặt trời lặn trên núi Thương Sơn, căn nhà đơn sơ trong tiết trời lạnh giá.

Tuyết dày đặc như ngọc vỡ, rơi xào xạc suốt đêm, giống như thùng thuốc nhuộm bị đổ, phủ màu lên cả tòa thành. Từ những phiến đá uốn lượn đến những con hẻm ngoằn ngoèo, lại đến những phường thị chi chít như sao trên trời, mỗi viên ngói đều phủ đầy sương giá. Tuyết bay đầy trời, những tòa tháp cao chót vót đều khắc hoạ nên câu chuyện về những thăng trầm của toà thành cổ ngàn năm này.

Đây là thành Tích Mộc. Tòa thành chính trong số mười hai châu ở Chiêm Bộ, ngoại trừ “rất cổ” ra thì không còn bất cứ ưu thế nào của một tòa thành cổ cả.

Quy mô của thành Tích Mộc chỉ có ba mươi dặm, dân số thường trú không đến trăm vạn. Ở một nơi hầu hết mọi người đều có cơm no áo ấm, an hưởng trăm năm như đại lục Thiên Diễn thì đúng là chẳng có gì để xem. Chưa kể ở đây hoàn toàn không có động thiên phúc địa, bí cảnh tiên cung gì. Người sống ở trong thành không phải là phàm nhân không thể tu luyện thì chính là tu sĩ cấp thấp tu vi không cao, ngay cả nghề nông cũng không cạnh tranh được với mấy thành chủ lấy linh thực bồi dưỡng và ngự thú làm chủ bên cạnh…

Nữ lang nhỏ nhắn phàn nàn về những thiếu sót của thành Tích Mộc lần thứ 1001, lắc chiếc chuông bạc trên cổ tay, oán hận với huynh trưởng của mình: “Trên thế gian này còn có nơi nào nghèo nàn bần hàn lạnh lẽo được như vậy không? Mấy đạo tu đó quả nhiên không được gì!”

Huynh trưởng của nàng ấy vẫn im lặng, cầm thẳng kiếm, đứng trước cửa, chăm chăm chú ý đến đình viện nằm sâu trong tòa dinh thự đối diện.

Đó đúng thực là một đại trạch cổ kính khí phái, có năm lối vào sân vô cùng sang trọng, mái ngói xanh, cổ thụ cao che trời. Nghe nói chủ nhân của toà nhà cũng là khách ngoại lai giống như hai huynh muội bọn họ, nhưng đã chuyển đến đây từ vài năm trước. Lúc đối phương chuyển nhà vô cùng rầm rộ, đội ngũ hòm xiểng thanh to thế lớn trải dài mấy chục dặm như dòng nước xảy, ngựa béo cừu mập, gây chấn động ở thành Tích Mộc nghèo nàn này.

Nhưng từ góc nhìn của một nữ lang đã quen nhìn thấy những điều tốt đẹp thì cũng chỉ có vậy mà thôi, đồ không thể tu luyện thì có gì đáng để tranh giành? Chỉ có người phàm mới coi trọng chúng.

Nói một cách đơn giản, tình huống ở phía đối diện là “người phàm không biết chi tiết thành không dám tuỳ tiện gây sự, còn tu sĩ thì chướng mắt mấy thứ đồ của người kia”.

Cũng có chút khôn vặt.

Muội muội tiếp tục chia sẻ những tin tức đã hỏi thăm được với huynh trưởng: “Chủ nhân đó xưa nay luôn ru rú trong nhà, gần như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đến nay vẫn chưa biết thân phận là gì. Có người đoán là một quý nữ bị người khác hãm hại, gặp nạn nên đến đây, cũng có người đoán là một ngời cực giàu, tiền tài như nước nhưng bệnh tật ốm yếu. Đương nhiên, suy đoán nhiều nhất vẫn là tiên trưởng đến hồng trần độ kiếp.”

Bản thân nữ lang này là một tu sĩ, còn là con cưng của Ma Vực có thiên tư xuất chúng, từ nhỏ đã được kỳ vọng rất nhiều. Cái đầu tiên nàng ấy phủ định là suy đoán thứ ba. Bởi vì xét theo linh khí mà nàng ấy cảm nhận được từ phía đối diện, người sống ở đó cùng lắm là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, hoặc là vừa mới vào Trúc Cơ, không thể cao hơn. Dù thiên kiếp có vô lý đến đâu, cũng sẽ không đến lượt một đứa trẻ trong Trúc Cơ kỳ tới độ.