An Sa và Tuệ Sa sẽ đi công tác ở nước ngoài, thời gian ước tính chắc cũng vài năm bọn họ mới quay về nước. Chờ khi công việc ở bên đó ổn định thì anh trai Tùng Bách cũng sẽ qua theo để hỗ trợ chị gái.
Dự là ngôi nhà này sắp tới có vẻ sẽ hơi buồn đây, vì hai cô nàng nói nhiều và vui tính nhất nhà đều đi cả. Tùng Dương có chút buồn bực, phụng phịu cặp má bánh bao nhìn mấy chị xếp hành lý.
"Mấy chị chả thương em, hai người đi hết rồi thì em biết hỏi bài tập môn tiếng Anh với ai đây... Cái gì cũng không biết làm, lại bị điểm thấp cho coi!"
Tuy rằng mới tiếp xúc với các chị trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cậu rất nhanh đã hòa nhập với bọn họ. Khoảng thời gian trong bệnh viện, bài tập mà thầy cô đưa đến cũng là một tay cặp song sinh ấy hướng dẫn rồi chỉ bài cho cậu.
"Đợi em thi tốt nghiệp có điểm cao, nhất định bọn chị sẽ đón em qua chơi mấy tháng. Chịu không? Nghe nói ở Đức đẹp lắm, mùa thu lá vàng rơi rụng đầy đường. Đúng cái kiểu thơ mộng em thích rồi còn gì".
Mấy chị cũng yêu thương cậu em trai nhỏ, cho nên không tránh khỏi thiếu niên có cảm giác dựa dẫm vào người ta. Đối với người thiếu tình thương từ kiếp trước như Tùng Dương, thì đây chẳng khác nào cái phao cứu sinh giữa biển khơi rộng lớn.
Thằng nhóc nhà bọn họ trông vẫn còn buồn lắm kìa.
"Nào, đừng có nhõng nhẽo nữa. Anh vẫn còn ở đây cơ mà, có gì khó thì cứ hỏi anh. Mày quên anh biết tận bốn thứ tiếng à, ba cái trò con con ấy làm sao mà làm khó được anh, có gì anh sẽ kèm cho em".
"Nhưng anh toàn đánh em thôi, chỉ bài mà cứ gõ đầu em suốt. Đâu có giống như chị An Sa..á!"
Chưa kịp để cho em trai nói hết, Tùng Bách lại gõ đầu cậu.
"Mẹ ơi, anh đánh con kìa mẹ!"
"Cái mỏ của nhóc cũng đâu có vừa, hôm nay anh không đánh mày được thì tao đi bằng đầu! Thằng kia, mày đứng lại đó".
Hai chàng trai một lớn một nhỏ, gương mặt y chang nhau bắt đầu chơi chạy đuổi bắt trong nhà, hệt như chó với mèo. Tuy vậy trong lòng hai ông bà Thanh Phúc, lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bởi vì bọn họ không còn nhìn thấy một Tùng Dương suốt ngày lầm lì, ở miết trong phòng để lén lút hút thuốc mà không quan tâm tới bất kỳ ai.
Sách vở thì ném lung tung, lối sống bê tha...giờ đây lại muốn bắt đầu thay đổi, muốn học hành thật là tử tế.
"Có lẽ ông trời cho nó bị bệnh tim là cũng có ý đồ hết đấy mình nhỉ, chúng ta cũng nên cảm ơn ca phẫu thuật vừa rồi nữa. Vừa khiến cho bệnh tình của thằng bé khỏi hẳn, vừa làm cho thằng bé thay đổi tính nết cứ như trở thành người khác. Hiểu chuyện, dễ thương hơn nhiều so với ngày xưa".