Hồ sen đã bước vào mùa nở rộ nhất, khi những cánh hoa nở bung ra khoe sắc thắm ngọt lành, mùi hương bay khắp không gian rộng lớn.
Gần đó, trên một ngọn đồi phủ đầy cỏ xanh là một khu mộ nhỏ.
Người đàn ông mang bộ dạng trưởng thành, là một kiểu đàn ông thành đạt có hơi đứng tuổi. Anh ta đeo mắt kính đen, trên tay hắn còn cầm theo bó hoa sen, loài hoa mà người hắn yêu thích nhất lúc còn sống.
Tuấn Anh dọn sạch cỏ trên mộ, sau đó đặt bó hoa lên một cách thành kính. Giọt nước mắt khẽ rơi phía sau lớp kính đen, đôi bàn tay đã có nhiều vết chai sạn vuốt ve phần bia mộ lạnh lẽo.
"Bách Diệp, em đã được lên thiên đường chưa? Nơi đó hẳn là đẹp lắm nhỉ, yên bình với em lắm. Phải không?"
"Sẽ chẳng còn ai bắt nạt em, ba mẹ nuôi đáng ghét kia cũng không thể nào bóc lột em nữa. Anh cũng đã thay em tống đám rác rưởi ấy vô tù rồi..."
Hắn vẫn còn nhớ rõ khung cảnh của hai năm trước, khoảnh khắc thiếu niên rơi từ tầng ba mươi xuống đất. Hình ảnh cậu máu mồm máu miệng trào ra mất kiểm soát, máu dính đầy trên tay hắn và cuối cùng chết trên đường đi đến bệnh viện mà Tuấn Anh mỗi lần nhớ lại, hắn căm phẫn đến tột cùng.
Hắn hận những người đã ép cậu, bóc lột cậu. Cho tới khi Bách Diệp chết đi vẫn không buông tha cho con người tội nghiệp ấy.
Ba mẹ nuôi của thiếu niên lại còn tìm đến hắn ăn vạ, bảo rằng tại hắn mà cậu mới không đám cưới với bà cô già kia. Khiến cho họ mất một khoản tiền lớn dùng để trả nợ bài bạc.
Kết quả, Tuấn Anh dùng quan hệ của mình tống hết đám người xấu xa ấy vào tù.
Còn truy ra được thêm tội danh của ba mẹ nuôi đó là bắt cóc, Bách Diệp không phải được họ nhặt bên đường giống như cậu đã từng nói với hắn trước đây. Thiếu niên là do chính tay ba mẹ nuôi bắt cóc khi thấy cậu bé dễ thương ngồi chờ ba mẹ mua vé ở nhà ga, là do bọn họ lâu quá không sinh được con cho nên mới muốn đem một đứa trẻ xa lạ nào đó về để kiếm vận may.
Cách để có con nuôi mà không cần phải bỏ chút tiền nào, đương nhiên là bắt cóc rồi.
Bắt cóc trẻ em, bóc lột hành hạ... Xứng đáng ở tù mọt gông.
"Anh trả thù được cho em rồi, đám ép em đến đường cùng kia anh đã cho chúng trả giá rồi. Chúng nó đền tội rồi, sao em không quay về với anh?"
Hắn sờ lên tấm hình trên phần mộ, chàng trai nở nụ cười tươi như nắng, vô tư như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tuấn Anh nhớ cậu, thật sự nhớ cậu lắm.
Người yêu cũ... Hắn ghét ba từ này.
Ai cho em nói lời chia tay tôi trước, ai cho em tự ý rời khỏi tôi?
Người đàn ông yêu người này tới phát điên, phát dại. Kể từ ngày Bách Diệp qua đời, hắn chăm lo cho cậu mồ yên mã đẹp thật là tử tế. Rồi sau đó biệt tăm biệt tích chạy ra nước ngoài, giấu kín trái tim đã vỡ vụn từ lâu.
Ước gì em có thể sống lại, nhất định anh sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu em thật tốt.
Đứng dậy, nhìn lại nấm mồ thêm lần nữa. Hắn khẽ nói lời chào tạm biệt:
"Ngủ ngon nhé bé ngoan, anh đi đây".
===
Tám năm sau.
Ngoại ô nước Pháp yên bình với những cánh đồng lúa mạch và nho trải dài tít tắp tận chân trời xa xa. Căn biệt thự mang kiến trúc cổ hiện lên sau những hàng nho thẳng tắp.
Bé con tròn xoe như cái bánh bao ngồi trước cửa nhà, đôi chân nhỏ lắc lư và đôi mắt sáng lấp lánh giống như đang chờ ai đó về nhà.
Ngay khi thấy chiếc xe đen bóng quen thuộc lấp ló ngoài cửa, thằng bé ngồi bật dậy, vứt luôn con robot đang cầm trên tay mà chạy thẳng ra ngoài. Vừa chạy vừa nói líu lo:
"A! Ba về, ba về" - cậu bé con lai có mái tóc vàng và đôi mắt nâu, nói tiếng Việt ngọng nghịu, vội vàng chạy ra ôm lấy cổ ba.
"Chào cục cưng, ba có mua bánh con thích nhất này".
Tuấn Anh rũ bỏ hết vẻ mặt u ám vừa nãy, giờ đây hắn giống như người cha gương mẫu ngọt ngào với con cái. Thằng bé nhỏ xíu xiu bay lượn trên tay của ba, gương mặt của hai người giống nhau y như tượng tạc.
"Andy lại vứt đồ chơi lung tung nữa rồi à, ba nói lần cuối nha. Nếu con vẫn còn ném bạn robot giống như này thì lần tới ba sẽ không mua bất cứ thứ gì cho con nữa đâu".
"Con sẽ dọn mà...ba ơi, con muốn chơi máy bay".
Em bé nũng nịu ôm lấy cổ hắn, giọng cười ngọt ngào khiến cho ai cũng phải tan chảy.
"Muốn bay như thế này ư? Này thì bay lên nào... Bay lên nào".
Giọng điệu người lớn người nhỏ vui vẻ nô đùa với nhau, hai cha con cứ giỡn với nhau mãi mà quên luôn giờ cơm. Bảo mẫu phải lên tiếng nhắc nhở thì Tuấn Anh mới mang con vào để cùng dùng cơm chiều.
"Tháng tới, con định sẽ đem cả nhà mình về nước. Andy cần phải có thời gian để học tiếng Việt, học văn hóa truyền thống của Việt Nam. Đợi lớn lên chút nữa thì sẽ quay trở về Pháp, chứ ở đây lâu quá. Lại thỉnh thoảng mới về nhà nội, con sợ nó không biết nói chuyện với người trong nhà mất".
Ngồi trên bàn cơm, hắn nghiêm túc bàn luận chuyện này với bảo mẫu.
Người bảo mẫu này tuy là giúp việc cho gia đình, nhưng cũng là họ hàng quen được tuyển qua đây để làm giúp việc.
Bà ấy cũng không khác gì mẹ ruột Tuấn Anh, từ miếng ăn giấc ngủ hắn đều rất hài lòng. Cho nên cái gì anh cũng tâm sự với bà ấy.
Và đương nhiên lời ngỏ ý muốn quay về nước lần này được bà ấy đồng ý hai tay hai chân luôn.
"Cái này cô rất đồng tình với con, có gì con cứ đặt vé máy bay đi. Cô sẽ tranh thủ sắp xếp hành lý, dù sao cũng lâu lắm rồi con với Andy cũng chưa về nước mà".
Andy vẫn cứ ngồi ăn vô tư, cậu bé nhìn sang ba mình bằng đôi mắt tinh nghịch.
"Về nước là gì ạ?"
Nhóc con ba tuổi đâu có biết "về nước" là như thế nào đâu, ngơ ngác nghe bà với baba bàn luận đủ thứ chủ đề trong chuyến đi này.
"Về nước là một chuyến đi rất vui, lần này con sẽ gặp ông bà nội ngoài đời thật chứ không phải qua video call nữa. Andy của ba có vui không nào?"
Andy "ồ" lên rồi đưa ngón tay cái ý là bảo thích lắm.
"Ăn nhanh đi con, xong rồi ba với con ra phố mua quà cho ông bà nội nhé".
"Dạ!"
Em bé háo hức khi nghe Ba nói rằng chuyến đi này sẽ rất vui. Vậy nên cái chân cứ lắc lư lắc lư trên ghế ăn dặm, thích thú vừa gặm đùi gà vừa cười hi ha hết sức vui vẻ.