Tần Tuần đi nhanh nàng cũng đi nhanh, hắn đi chậm nàng cũng đi chậm. Ánh mặt trời chiếu xuống hai người bọn họ, hình thành hai hình bóng không ngắn không dài ở dưới đất. Đây là lần đầu tiên Tần Hành ra khỏi hoàng cung, nàng nhẹ nhàng hít thở không khí ngoài hoàng cung, trong lúc nhất thời nàng muốn quên đi tất cả những nguy hiểm của bản thân mình. Lúc này nàng chỉ muốn tận hưởng cảm giác yên bình này mà thôi, nàng vừa nghe tiếng giao hàng trò chuyện của từng người nơi phố xá tấp nập này, vừa nhẹ nhàng dẫm một chân lên chiếc bóng của Tần Tuần, trong lúc hứng thú nhất thời, nàng nhẹ nhàng ngâm nga hai câu ca dao không biết tên.
Tần Tuần ở phía trước nghe thấy câu ngâm nga ca dao không biết tên của Tần Hành, hắn không hiểu cảm giác trong lòng là như thế nào, lòng hắn khẽ nhúc nhích một chút, hắn quay đầu lại nhìn tứ đệ khờ khệch, ngốc nghếch của mình, hắn thấy môi mỏng của nàng khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng ngâm xướng.
Ánh mắt Tần Tuần dừng trên mặt lão tứ trong chớp mắt, lông mày hắn khẽ nhướng lên, hắn ra mệnh lệnh vô cùng ngắn gọn: “Đi mau một chút, nhanh lên!” Hắn nghe thấy lão tứ “Nga” một tiếng, bước chân cũng nhanh hơn, hắn khẽ cười một tiếng, trong lòng hiện lên bốn chữ: Môi hồng răng trắng.
Người dân trong phố xá này cũng không nhiều lắm, tốc độ hai người cũng dần chậm lại. Tần Hành rất tò mò với cảnh vật nơi đây, Tần Tuần cũng thuận miệng giới thiệu cho nàng. —— hắn có thể lý giải được tâm lý của lão tứ, con chim sẻ dù có được nuôi lớn tinh tế bên trong l*иg vàng lung tước đến đâu, vẫn luôn có khát khao thế giới ở bên ngoài.
Vẻ mặt tứ hoàng đệ nhanh chóng được thay thế bằng sự ngưỡng mộ, Tần Hành chân thành thật tâm nói: “Ca, huynh biết thật nhiều a.”
Khoé miệng Tần Tuần nhếch lên, nếu không phải biết trước tính cách tứ hoàng đệ thành thật không biết giả bộ, hắn còn hoài nghi là nàng đang châm chọc hắn đấy. Hắn day day huyệt thái dương trên trán, đang định nói gì đó thì thấy phía trước có một trận xôn xao, từ xa có tiếng vó ngựa lộc cộc đến gần.
Trong giây lát, có một con ngựa trắng chạy như bay đến gần, có vài người đi trên đường còn không né tránh kịp. Sau khi nhìn thấy rõ tướng mạo người cưỡi ngựa kia, đồng tử của Tần Tuần co rụt lại, hắn khẽ biết sắc một chút. Cánh tay dài của Tần Tuần duỗi ra ôm Tần Hành vào trong l*иg ngực, nhanh chóng xoay người lại, mặt quay về hướng của một quán nào đó ở bên đường, còn lưng đưa về phía đường phố rộng lớn.
Tần Hành chưa kịp phản ứng lại, nàng đã được tam hoàng huynh ôm lấy xoay nửa vòng, đầu đè vào trong lòng ngực của Tần Tuần, nàng cảm nhận được thân thể ấm áo của tam hoàng huynh vô cùng rõ ràng. Vì vải dệt trên người tam hoàng huynh rất là mềm mại nên nó không làm xước da nàng, trên người huynh ấy cũng không có hương thơm như trên da thịt của nàng. Tại vì sống mũi của nàng va phải l*иg ngực rắn chắc của Tần Tuần, nên mũi nàng mới có chút đau xót, nước mắt nàng không khống chế được mà chảy ra.
Lời tác giả muốn nói:
Hoàng huynh: Đệ đệ của ta quá là thành thật (˙ー˙)
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~