Thân thể Tần Tuần hơi cứng lại, chỉ "Ừm" một tiếng: "Tùy đệ." Sau đó hắn ném cuốn sách về chỗ nàng.
Quyển sách bay tới chỗ nàng, nhưng Tần Hành lại không nhặt nó lên ngay, nàng lại tiếp tục nói: “Vậy đệ có thể mời hoàng huynh, đến Chương Hoa Cung dùng bữa với đệ, như vậy có được không?”
Tần Tuần quay đầu lại, nhìn về phía tứ hoàng đệ, vẻ mặt nàng lúc này tràn ngập sự mong chờ. —— Lão tứ không hề quan tâm tới quyển công thức nấu ăn đó, cái nàng nàng chú ý chính câu trả lời của hắn, nàng nhìn chằm chằm vào hắn đôi mắt hắc bạch phân minh của nàng không hề chớp chớp một chút nào, trong đó có sự chờ mong và cũng có sự thấp thỏm.
Hắn bỗng nhiên nhận ra một điều, tự nói ở trong lòng, thì ra là thế. Nói nửa ngày trời thì mới biết vấn đề chính là ở chỗ này, còn không phải muốn mời hắn đến Chương Hoa Cung dùng bữa hay sao? Lại còn mượn cớ sách ẩm thực trù nghệ nấu ăn nữa chứ…. Nếu hôm nay hắn không nhàn rỗi mà xem cuốn sách ẩm thực này để giải trí, thì hắn không biết nàng định lấy lý do gì để mời hắn đến Chương Hoa Cung dùng bữa nữa đây!?
Khóe môi Tần Tuần nhếch lên một cái “Thế cũng được.”
“Thật sao? Như vậy thì tốt quá rồi!” Sau hơn một tháng không ngừng nỗ lực thể hiện, rốt cuộc nàng cũng có cơ hội được thân cận với tam hoàng huynh hơn rồi.
Ánh mắt Tần Tuần trở nên sâu kín hơn một chút, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, chỉ là một bữa cơm thôi mà cần gì phải đến như vậy chứ.
Trở lại Chương Hoa Cung, Tần Hành mời tam hoàng huynh ngồi xuống ghế, nàng phân phó phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn, nàng cầm bình trà lên rót cho tam hoàng huynh một chén trà nóng, người từ lúc vào Chương Hoa Cung đến giờ luôn ngồi nhàn rỗi ở một bên.
Tần Tuần không mở miệng, Tần Hành cũng không ngồi yên, nàng liền chủ động tìm đề tài nói: “Tháng sau là sinh thần của hoàng tổ mẫu, tam hoàng huynh đã chuẩn bị gì để tặng cho Hoàng tổ mẫu chưa?”
Tần Tuần đang ở uống trà buột miệng thốt ra: “Mọi năm đều tặng cái gì, thì năm nay vẫn tặng y như vậy.”
Tần Hành khẽ thở dài một tiếng: “Năm nay không được giống như mọi năm đâu, phụ hoàng không phải đã nói rồi sao? Năm nay có Duẫn hoàng thúc trở về mừng thọ Hoàng tổ mẫu, cho nên đệ không thể viết ngàn lời chúc tặng cho hoàng tổ mẫu được nữa rồi.”
Nghe thấy món quà ngàn lời chúc đấy của Tần Hành, khóe môi Tần Tuần không nhịn được khẽ nhếch lên. Năm trước cũng vào tiệc sinh thần của Hoàng tổ mẫu lão tứ cũng tặng cho hoàng tổ mẫu một bức tranh trên đấy viết ngàn lời chúc thọ chúc hoàng tổ mẫu an khang, mạnh khỏe các thứ! Phải công nhận để có được bức tranh ngàn lời chúc đó cũng không dễ dàng gì. Hắn tự nghĩ trong lòng, cũng chỉ có những người thành thật như lão tứ thì mới có thể nghĩ ra món quà vừa độc vừa lạ như vậy mà thôi a.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~