“Điện hạ thứ này là đồ lạnh, chỉ nên dùng một chén giải nhiệt trong thời tiết nóng nực này là đủ rồi, không nên uống quá nhiều. Như thế sẽ không tốt đối với thân thể của người đâu.” Vốc Nguyệt vội vàng nói.
Tần Hành nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, lộ ra một nụ cười ngây thơ: “Cô cô, không phải là ta muốn uống nữa, mà là ta muốn đưa cho tam hoàng huynh một ít.” Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Vốc Nguyệt, nàng lại mở miệng giải thích: “Người cũng biết mà cô cô, Cảnh Xương Cung không có phòng bếp nhỏ như Chương Hoa Cung, mà những người ở Ngự Thiện Phòng sẽ không đặc biệt chế biến những thứ này cho huynh ấy…”
Người ở Ngự Thiện Phòng người không chế biến cho huynh ấy, nhưng nàng lại mang đến cho huynh ấy, có đồ ngon mát lạnh trong cái mùa hè nóng nực nàng nhớ tới mang đến huynh ấy như vậy, chắc là huynh ấy sẽ rất cảm động có phải hay không?
Vốc Nguyệt cô cô ngẩn người, nhìn hài tử ngây thơ trước mắt này, đến bây giờ nàng vẫn luôn biết lo lắng và quan tâm cho người khác, mà trong khi đó bản thân nàng còn chưa kịp bảo vệ tốt cho mình. L*иg ngực của Vốc Nguyệt cô cô lúc này hơi đau nhói, nàng muốn mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bởi vì lúc này nàng cũng không biết mình nên nói gì bây giờ.
Tần Hành hơi cúi đầu xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Cô cô bảo người làm thêm một chén nữa rồi sai người lặng lẽ mang đến Cảnh Xương Cung đi.”
Vốc Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn chậm rãi gật gật đầu: “Được.” Điện hạ quả là một đứa trẻ thành thật, người có một tấm lòng vô cùng lương thiện, chỉ đáng tiếc là người lại sinh ra ở trong hoàng cung to lớn này, đã thế người còn có một thân phận vô cùng xấu hổ.
Nàng không khỏi suy nghĩ, nếu như năm đó Lệ Phi nương nương không làm ra hành động ngu ngốc đó, thì có lẽ hiện giờ tứ điện hạ sẽ trở thành một vị công chúa ngoan ngoãn đầy lương thiện, như thế có phải là tốt hơn không.
Tần Hành suy nghĩ một chút rồi nói: "Nước vải lạnh có chút ngọt, bảo người cho thêm một viên nguyên tử băng tuyết vào đấy cho đỡ ngấy.” Nàng chuẩn bị mọi thứ thật đầy đủ, suy xét mọi chuyện thật chu toàn như vậy cũng thể hiện được là vô cùng quan tâm săn sóc huynh ấy đúng không?
—— Mà nàng cũng không hy vọng xa vời một chén nước hoa quả mát lạnh này có thể khiến cho Tần Tuần coi nàng là huynh đệ tốt, nhưng dù sao thì nàng cũng phải xuống tay từ khi còn nhỏ, nàng nhất định phải biểu đạt tốt thành ý của mình từ lúc này thì mới kịp.
Vốc Nguyệt nhẹ giọng đồng ý, rồi nàng phân phó cho người bên ngoài đi chuẩn bị.
Tần Hành đơn giản dùng một chút cơm chiều, nàng nằm ở trên giường tre, vừa đọc sách đồng thời nàng cũng nằm đấy hóng mát và nàng cũng muốn chờ đợi tin tức tốt của cung nhân mang về luôn một thể. Nàng nghĩ lại lời mà Quý phu tử hôm nay đã nói và nàng còn có suy nghĩ rằng nếu có cơ hội nàng nhất định phải đọc thử bài《 bào đinh lời bàn nông cạn của ta 》này của Tam hoàng huynh mới được. Chắc bài văn đó của huynh ấy là đánh giá bình phẩm về những món ăn ngự trù trong hoàng cung. Và nàng có thể thông qua bài văn đó hiểu biết thêm về những món ăn ẩm thực mà tam hoàng huynh yêu thích.