“Sắp muộn giờ rồi, bọn tớ đi trước đây.”
Cố Tuyển Diên khẽ gật đầu với Chu Tiêu.
Cô ta liếc nhìn Tư Vũ đang dán mắt vào điện thoại sau lưng cậu, cuối cùng vẫn nuốt xuống những lời muốn hỏi.
“Cố Tuyển Diên, sau giờ tự học buổi tối, bọn mình về cùng nhau nhé. Tối nay mẹ cậu và mẹ tớ hẹn nhau ăn cơm ở nhà, nên đã dặn bọn mình tan học thì về cùng nhau.”
Cố Tuyển Diên ngập ngừng giây lát rồi mới gật đầu.
Nụ cười trên môi Chu Tiêu càng tươi hơn. Cô ta lại nhìn Tư Vũ vẫn mải mê nghịch điện thoại di động, muốn tuyên bố chủ quyền với cô, nhưng cô cứ chúi mũi vào điện thoại, hoàn toàn không nhìn thấy cô ta, thậm chí còn thản nhiên đi ngang qua cô ta, đi thẳng về phía lớp 9A2.
Nụ cười của Chu Tiêu thoáng cứng ngắc.
Cung San San nhìn ba người họ đã đi xa, khinh khỉnh nói: “Chu Tiêu, cậu nhìn con thiểu năng ấy đi, đã bám lấy Cố Tuyển Diên lại còn ngó lơ cậu.”
“San San, mau đi thôi kẻo muộn.”
Chu Tiêu mím môi nhìn về hướng ba người Cố Tuyển Diên vừa rời đi.
***
Trong suốt giờ học, Tư Vũ đều thò tay xuống gầm bàn để bấm điện thoại.
Vừa khéo chỗ ngồi của cô là bàn một, lại ở hàng cuối cùng, nếu có bạn cùng bàn thì chỉ cần dùng sách chặn lại là xong.
Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc thì cũng gần hết giờ thi đấu cờ lật.
Vì số tiền thưởng quá cao nên những người nghiệp dư cũng nhảy vào, kết quả đều bị đánh bại bởi một tài khoản có tên “Quỷ Tàng”.
Trên Weibo bỗng chốc nổ ra một cuộc thảo luận sôi nổi về tài khoản này.
“Thánh di chuyển Quỷ Tàng” đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng tìm kiếm nhiều nhất trên mạng.
[Nhìn Quỷ Tàng “gϊếŧ” đối thủ thật gay cấn. Nghi ngờ tài khoản này là máy tính nên mới có thể tính toán chuẩn xác đến từng nước cờ như vậy. Đáng sợ quá!]
[Quỷ Tàng mới “nổi” này làm sao có thể so sánh với người đẹp Tư Diễm khí chất ngời ngời của chúng ta. Tư Diễm đã tham gia rất nhiều giải đấu chính quy, lần này hạ mình “đi ngang qua”, chắc chắn sẽ nhường đối thủ.]
[Đằng ấy phát biểu buồn cười thật đấy, chỉ có Tư Diễm nhà đằng ấy là thánh cờ, còn những người khác đều là đồ cặn bã, có phải không?]
Người hâm mộ của Tư Diễm được phong là thánh cờ lập tức nhảy vào phản pháo.
[Thánh Tư nhà chúng tôi vừa xinh đẹp lại tốt bụng, gia thế không phải dạng vừa, nói đến chơi cờ, cô ấy xếp thứ hai thì không ai dám nhận mình thứ nhất. Đằng ấy mau đi xem lại những trận đấu đỉnh cao của Thánh Tư nhà chúng tôi rồi hãy mở miệng bình luận nhé. Một Quỷ Tàng không biết là người hay là quỷ mà cũng dám mang ra so sánh với Thánh Tư nhà tôi, không sợ làm trò hề cho thiên hạ.]
Bên dưới, rất nhiều fan cuồng nhảy vào lăng mạ, mắng mỏ tất cả những người ủng hộ Quỷ Tàng.
Nói chung là hết sức điên cuồng.
***
Chỉ là, Tư Vũ thậm chí còn chẳng thèm đọc những bình luận tranh cãi kịch liệt trên Weibo.
Sau giờ tự học buổi tối, cô cầm điện thoại di động chơi cờ suốt quãng đường về nhà.
Ngay cả việc trường học xử lý chuyện của nhóm Nhϊếp Song như thế nào, cô cũng không quan tâm.
Bởi vì cô khá hài lòng với hiệu quả làm việc của thầy chủ nhiệm giáo vụ, và tin rằng lần này ông ta sẽ không nương tay.
Tư Vũ vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng chửi mắng the thé của Cao Mai.
“Bây giờ còn biết đi quán net, không biết lần sau có đi theo lũ lưu manh côn đồ hay không? Nguyên Ngọc, tao nói này, con gái mày đầu óc ngu si, đi ra ngoài chỉ tổ bị bán mất mà thôi. Nếu nói nó không nghe thì cho nó vào trường nội trú đi. Nó đi ra ngoài học cái xấu, rồi lại mang về nhà, làm hỏng cái nhà này ra.”
Phó Nguyên Ngọc đang định mở miệng phản bác thì nhìn thấy Tư Vũ bước vào cửa, bèn gượng cười nói: “Tiểu Vũ à, hôm nay đi học có mệt không con?”
Cao Mai sầm mặt nói: “Chạy đến quán net ngồi chơi game thì mệt mỏi nỗi gì? Có tiền cho nó chơi game, chẳng thà mua thức ăn cho cả nhà còn hơn. Nguyên Ngọc à, đã lâu rồi không thấy mày đưa tiền ăn đâu đấy.”
"Bà câm miệng lại cho tôi.” Căn phòng nhỏ bên cạnh phòng khách đã được dọn dẹp cho Phó Trác nghỉ ngơi, ông nằm cách đó hơn mười bước nên nghe rõ từng lời của vợ mình.
“Chẳng lẽ tôi nói sai à? Nếu không phải hai mẹ con nó.”
Cao Mai nói nửa chừng thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Tư Vũ, trong lòng liền giật thót.
Phó Trác bực mình, nói: “Nhà họ Tư cho nhà chúng ta còn ít sao? Ngôi nhà này, mảnh đất này, và cả số tiền cho hai đứa con trai của bà làm ăn. Nhờ có Nguyên Ngọc nên nhà họ Phó chúng ta mới có cuộc sống khấm khá như này.”