Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp

Chương 40

“Xin hỏi. cô có cần hỗ trợ gì không ạ?” Một nhân viên bán hàng nói lắp bưng một cốc nước tới.

Tư Vũ nhìn anh ta, rồi chỉ vào căn biệt thự nhỏ nhất trong catalogue và hỏi: “Căn biệt thự này có giá bao nhiêu?”

“Căn... căn này có giá... gần bốn triệu tệ.”

Bốn triệu tệ? Vậy thì số tiền trong tay cô còn lâu mới đủ.

Cô đặt quyển catalogue xuống, gật đầu với anh ta rồi rời đi.

Những nữ nhân viên đang giũa móng tay thấy đồng nghiệp nói lắp của mình vớ phải khách hàng “vớ vẩn” thì cười nhạo anh ta.

Tư Vũ vừa đi ra ngoài liền bắt gặp một cô gái xinh đẹp bước vào, phía sau là một nữ sinh khác mặc áo kẻ ca rô. Hai người họ lần lượt đi ngang qua Tư Vũ.

Nữ sinh xinh đẹp phía trước dừng lại nhìn theo Tư Vũ đang đi xa dần.

“Chu Tiêu, cậu đang nhìn ai vậy?”

“Hình như tớ vừa nhìn thấy Tư Vũ?”

“Con bé thiểu năng chứ gì?”

“San San, đừng nói về cậu ấy như thế, mặc dù đúng là đầu óc cậu ấy không được nhanh nhẹn cho lắm.” Chu Tiêu có vẻ không tán thành với suy nghĩ của Cung San San.

Cô ta nói với giọng khinh thường: “Không phải thiểu năng thì là gì? Còn mơ mộng hão huyền theo đuổi Cố Tuyển Diên. Đúng là đầu óc có vấn đề. Chu Tiêu, cậu tốt bụng quá đấy, ai cậu cũng che chở bảo vệ. Rõ ràng cậu mới là hoa khôi thật sự của trường, thế mà cách đây không lâu lại có người nói con bé não tàn đó mới là hoa khôi đứng đầu trong trường. Nó mà cũng xứng đáng ư? Tớ nghĩ, chắc chắn là nó đã học lỏm từ đâu đó chút mánh khóe, muốn khiến mọi người cho rằng nó xứng đôi với Cố Tuyển Diên đây mà.”

Chu Tiêu dịu dàng nói: “Thôi được rồi, hai đứa mình mau đi vào thôi, chị tớ đang đợi bọn mình đấy.”

“Chị cậu giỏi thật đấy Chu Tiêu, mới đó đã thăng chức quản lí rồi.”

Chu Tiêu mỉm cười tự hào.

***

Tư Vũ ra ngoài một chuyến mà không được việc gì, bèn rẽ vào một nhà hàng ven đường để ăn cơm. Trong lúc đang ăn, cô nhìn thấy một bóng người từ lầu hai đi xuống, đi ngang qua trước mặt cô. Một dải lụa trắng bay ra khỏi tay anh ta và rơi vào tay cô.

Chàng trai đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang quay đầu lại. Tư Vũ thấy một đôi mắt hoa đào dưới đôi lông mày hình kiếm của anh ta, khuôn mặt nhìn nghiêng toát lên vẻ phong lưu đa tình đầy cuốn hút, khiến người ta có cảm giác chỉ cần hơi bất cẩn sẽ rơi vào sự quyến rũ đó.

Anh ta nhìn thấy dải lụa của mình trong tay Tư Vũ, đang định lấy lại thì bị bạn bè nhanh chóng đẩy ra ngoài.

Cả bên trong lẫn bên ngoài nhà hàng lập tức bùng nổ.

“Trời ơi, là Văn của tôi.”

“Văn Văn, em yêu anh!”

“Nhanh lên, lấy điện thoại ra đi.”

“Anh Văn ơi, bọn em có thể chụp cùng anh một tấm ảnh không?”

“Đừng chen lấn, hãy cho anh Văn chút không gian hít thở chứ.”

Một số người hâm mộ tự giác giữ trật tự hiện trường đã mất kiểm soát.

Tư Vũ không quan tâm đến sự nhốn nháo xung quanh.

Khi dải lụa trắng bay xuống cánh tay mình, một màu trắng bạc lóe lên trong mắt cô. Có vẻ như đó là một câu chuyện xa xưa. Đột nhiên, cô rất muốn nhìn rõ khuôn mặt thật dưới màu trắng bạc đó, có điều đã bị che khuất tầm mắt, vì vậy chỉ có thể nhìn thoáng qua màu trắng bạc chói mắt khiến người ta có cảm giác ngạt thở.

Điều duy nhất có thể chắc chắn đó là mái tóc của con người.

Người đó là ai?

Trong ký ức của cô chưa từng xuất hiện điều này.

Tư Vũ đứng dậy bước nhanh ra ngoài, đi về hướng ngược lại với đám đông đang rất phấn khích.

Chàng trai vừa lên xe thoáng cau mày khi nhìn thấy một góc dải ruy băng màu trắng phất phơ trên cánh tay cô.

Tư Vũ đi được một quãng xa mới phát hiện trên tay mình treo một dải lụa trắng chướng mắt.

Cô kéo xuống rồi để nó bay theo gió, cô đi thẳng về phía trường học. Tuy nhiên, cảnh tượng bị buộc phải nhìn thấy vừa nãy lại hiện lên trong đầu cô.

"Tư Vũ, Tư Vũ!”

Tư Vũ đang đi thì có người gọi cô lại.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tôn Mục Sâm đang đứng trước cửa quán net và vẫy tay chào cô.

Cố Tuyển Diên đứng bên cạnh có phần bực bội: “Cậu gọi cậu ấy làm gì?”

“Cậu đã được ra viện, vừa hay gặp cậu ấy, nên rủ bạn bè đến chúc mừng chứ sao?”

“Có gì hay ho mà chúc mừng.”

Bởi vì lần trước Tư Vũ đã đẩy các bạn học xuống nước nên tất cả thiện cảm của Cố Tuyển Diên dành cho cô trước đó đều bị xóa sạch.

Hiện giờ, cậu càng không vui khi nhìn thấy cô.

Tư Vũ đứng trước mặt hai người họ.

“Cậu đi đâu vậy Tư Vũ?”

“Trở về trường.”

“Hơn hai giờ trường mới mở cổng, chúng ta vào trong này chơi một tiếng cũng được.”