Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 26

Hứa Nhân Nhân bắt đầu giả bộ qua loa, ý đồ muốn đổi quyết định của ông nội thành câu nói đùa để bản thân vẫn có thể sống thảnh thơi, vượt qua ải này.

“Ông nội không nói đùa, ông nội rất nghiêm túc.”

“..." Cháu không nghe cháu không nghe!

"Trình độ học vấn của cháu, ở trước mặt huyết thống không đáng nhắc tới đâu, hà cớ gì cháu phải để ý đến mấy thứ nhỏ nhặt như thế, ngày mai ông nội sẽ quyên tiền cho trường đại học danh giá ở nước ngoài, mua cho cháu một bằng cấp lấp lánh ánh vàng trở về để giữ thể diện cho cháu nhé."

... Hứa Nhân Nhân ngây người.

[Đạo đức ở đâu, giới hạn ở đâu, địa chỉ trường học ở đâu!]

Ông cụ nhịn cười tiếp tục nói: "Nhân Nhân à, bỏ qua bằng cấp tư lịch không nói, chỉ cần là con cháu nhà họ Hứa chúng ta, đều không thể tránh được việc phải kế thừa gia nghiệp, truyền thống gia đình ta, cho dù người khác có muốn cũng không chiếm được, mà cháu là do đích thân ông nội tự mình trao sản nghiệp lại cho cháu, nếu cháu không cần, thì thật sự sẽ khiến cho ông nội cảm thấy đau lòng đấy."

Hứa Nhân Nhân cả kinh, khóe miệng co rút: [Không phải, đến cả chuyện này mà ông cũng có thể lấy ra để trả đũa cháu à, cháu sai khi không mơ ước gia nghiệp của ông nội á?]

[ Ông nội à, e là ông không phải kiểu người càng già càng hồ đồ, người khác là càng già càng kiêng kỵ con cháu của mình mơ tưởng muốn cướp sạch hết toàn bộ sản nghiệp tổ tiên để lại, tại sao tới lượt ông thì lại tin cháu đến như vậy cơ chứ, không phải mọi người hay bảo ông rất đa nghi sao? ]

"Cái đó, ông nội à, không phải cháu không muốn, thực sự là do năng lực của cháu có hạn, ông không sợ cháu làm mất hết gia nghiệp hay sao ạ? Hơn nữa, trong nhà có nhiều người thừa kế như vậy, có cháu hay không có cháu vẫn giống nhau thôi, ông coi cháu là không khí cũng được rồi ạ."

Nếu không phải đối phương là trưởng bối, suýt chút nữa cô đã ngay lập tức nói: "Ông cứ coi cháu như rắm thối, thả ra phát là xong!"

“Có năng lực hay không, đương nhiên phải đến công ty thử mới biết được, cháu không nên tự coi nhẹ bản thân mình như vậy nha.”

Hứa Nhân Nhân còn có thể nói cái gì được nữa đây?!

Ông cụ thở dài sau đó nói: "Cháu cũng đừng trách ông nội tự ý quyết định, thật sự là cơ thể này của ông càng ngày càng trở nên già yếu hơn, ông thật sự rất sợ một ngày nào đó ông sẽ cứ như vậy mà buông tay thế gian này, để lại một đống tiếc nuối không thể làm gì được nữa, khụ, khụ..."

Hứa Hoành Sơn đột nhiên lấy khăn tay che miệng ho khan, khuôn mặt trở nên có chút dữ tợn bởi vì ho quá mạnh, gân xanh ở trên thái dương theo lực ông cụ ho khan mà run lên, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lo lắng.

Hứa Nhân Nhân vội đứng dậy vuốt lưng cho ông cụ dễ thở hơn, lo lắng nói: "Để cháu đi gọi bác sĩ cho ông.”

[Hu hu hu, ông nội tuyệt đối đừng có vào lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó nha, ông nội gọi cháu tới đây để nói chuyện riêng với ông là đã hại cháu bị người ta nhìn chằm chằm rồi, nếu như ông nội thật sự gặp phải chuyện tam trường lưỡng đoản, vậy thì cháu chắc chắn sẽ bị người khác coi là con cháu vô liêm sỉ gϊếŧ vua soán vị, cho dù cháu có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ được a a a!]

Khóe mắt của ông cụ nhìn thấy đôi chân đang run rẩy của cháu gái, ông cụ vẫn cảm thấy chưa đủ, bèn ho khan xua tay, dứt khoát nói tiếp: "Không, không sao đâu cháu, ông nội tạm thời, không chết được, bởi vì ông nội lại nhìn thấy được hy vọng.”

Dứt lời, ông cụ ngước mắt nhìn lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn cô.

"Không, cháu không muốn làm hy vọng của ông đâu!"

Một giây sau, ông cụ xoa xoa xoa chiếc khăn tay màu trắng, sau đó lấy ra khỏi môi.

Hứa Nhân Nhân liếc mắt một cái lập tức thoáng nhìn thấy màu đỏ tươi chói mắt kia ở bên trong khăn tay của ông cụ.

"Ông nội ho ra máu rồi!!" Cô hét lên.

Ông cụ giữ kín như bưng, giơ ngón tay lên ý bảo cô, "Cháu tuyệt đối đừng nói chuyện này cho những người khác biết, đây là bí mật của hai chúng ta.”