Quách Thành cảm thấy như thế này đã được rồi, anh ta vội vàng ôm chặt người vào lòng, "Văn Văn, anh sai rồi, là anh đã cô phụ tình yêu của em, anh không phải là một người chồng tốt, anh cũng không phải một người yêu tốt, anh đáng chết, anh đáng bị mắng.”
Anh đột nhiên đứng thẳng dậy, cầm lấy tay cô nhắm về phía mặt mình chuẩn bị tát xuống, "Em đánh anh đi, đánh cho anh tỉnh dậy, để cho anh mở to hai mắt nhìn xem rốt cuộc bản thân ngu xuẩn tới cỡ nào, em tốt như vậy, tại sao anh lại không biết quý trọng cơ chứ."
“Đừng, đừng như vậy mà A Thành." Hứa Ngạn Văn gắt gao giữ chặt tay mình lại, hoàn toàn không đành lòng tổn thương anh ta dù chỉ là một chút.
“Hu hu hu, anh không xứng với em, anh xin lỗi em…”
Quách Thành như bị rút cạn sức lực, anh ta quỳ xuống đất, khóc đến tê tâm liệt phế.
Hứa Ngạn Văn nhìn người đàn ông yếu ớt này, trái tim lập tức mềm nhũn thành một vũng bùn, những âm thanh nhắc nhở ở trong đầu bị một cây dao dịu dàng của anh ta chặt bỏ hết toàn bộ, não yêu đương lại một lần nữa chiếm lĩnh lý trí của cô nàng.
"A Thành, từ hôm nay trở đi, chúng ta không bao giờ nhắc lại quá khứ nữa, bắt đầu lại từ đầu được không anh?"
"Em đồng ý tha thứ cho sai lầm trước kia của anh sao?" Quách Thành giương khuôn mặt tuấn tú với biểu cảm yếu ớt và sụp đổ, hèn mọn nhìn cô nàng.
“Em cũng có chỗ không đúng, chúng ta coi như xí xóa hết, được không?”
“Văn Văn, tại sao em có thể tốt như vậy, anh yêu em, anh yêu em, vợ à.”
Quách Thành lại ôm người vào trong lòng, ôm chặt lấy cô nàng.
Hứa Ngạn Văn cảm nhận được nhịp tim đang đập kịch liệt của anh ta, lại một lần nữa rơi vào trong tay giặc.
Hứa Nhân Nhân ngồi trên ghế gỗ, cả người vẫn còn cảm thấy hoảng hốt.
Tại sao cô lại từ một người ăn không ngồi rồi chỉ cần chuyên tâm ăn dưa là xong, lập tức nhảy lên trở thành bia ngắm bắn khiến tất cả mọi người đều nhằm vào cô cơ chứ?
Ông nội à, ông làm như vậy là đang đề cao cháu quá, hay là đang hại cháu vậy?
[Ông nói đi, ông đã có nhiều tiền đến vậy rồi, nuôi thêm một đứa ăn xong chờ chết như cháu thì có vấn đề gì hay sao, ông đừng có keo kiệt như vậy mà, hu hu không chịu đâu QAQ.]
Bàn tay rót trà của ông cụ suýt chút nữa bủn rủn không giữ được bình nước.
Cháu gái nhỏ của ông cụ tại sao lại đáng yêu đến vậy, có thể nói cô đơn thuần đến mức không có bất kỳ ham muốn nào cao xa.
Nếu như để cho ông cụ của thời còn trẻ nghe được những điều này, chắc chắn ông cụ sẽ đuổi thẳng cổ cô ra ngoài ngay lập tức, nhưng hiện tại ông cụ chỉ cảm thấy phẩm chất như vậy còn trân quý hơn cả châu báu ngọc ngà.
“Nhân Nhân, cháu không cần phải lo lắng đến thế đâu, ông nội muốn nói chuyện với cháu nhưng không muốn để những người khác quấy rầy, cho nên ông mới dẫn cháu tới phòng làm việc của mình.”
Ông cụ cố gắng hết sức để giọng nói của mình chậm lại, sợ khí thế uy nghiêm từ lâu của mình khiến cho cô sợ hãi.
“Ông nội suy nghĩ chu đáo quá, cháu không có cảm thấy lo lắng, ông nội hòa ái dễ gần như vậy, hoàn toàn không đáng sợ một chút nào." Hứa Nhân Nhân bắt đầu thổi rắm cầu vồng tâng bốc ông cụ lên tận trời cao.
“Vậy thì tốt rồi." Ông cụ ra hiệu cho cô uống trà, "Trà này thơm lắm, không thua trà sữa các cháu hay uống đâu.”
Hứa Nhân Nhân vội vàng dùng cả hai tay để nâng ly trà lên, nhấp một ngụm, thành thật nói: "Thật ra cháu không biết thưởng thức trà, bất kể cháu uống trà gì cũng chỉ cảm thấy được vị trà mà thôi, ông đừng chê cháu là trâu nhai mẫu đơn là được rồi.”
Ông cụ cất cao giọng cười ha hả, "Sao có thể chứ, cháu gái ngoan của ông vừa đáng yêu vừa hài hước, ông nội thích cháu còn không kịp nữa mà.”
Hứa Nhân Nhân thụ sủng nhược kinh cười đáp lại ông cụ, "Ông nội quá khen, từ nhỏ cháu đã sống ở trong cô nhi viện, có rất nhiều thứ cháu vẫn chưa được biết tới, cháu còn phải học nhiều hơn nữa.”
"Nói đến hài hước, ông nội mới là người có khiếu hài hước nhất, khi nãy ông nội nói đùa rằng ông muốn sắp xếp cho cháu đến công ty làm việc để rèn luyện, khiến cho cháu sợ hết hồn, một người có bằng cấp bình thường như cháu làm sao có thể đến công ty làm cơ chứ, vậy thì giống như đang bêu xấu gia đình mình vậy, ha ha."