[Coi kìa, Hứa Dao giống y như cục cưng vậy, chắc chắn là con ngoài giá thú của cha và Bạch Nguyệt Quang, mẹ nhà giàu à, oan ức cho mẹ quá đi thôi!]
Tầm mắt lạnh như băng của Khương Hân trong nháy mắt hóa thành ánh mắt sắc bén như dao, xoèn xoẹt bay về phía Hứa Ngạn Ôn.
Hứa Ngạn Ôn vừa sợ vừa giận vừa hoảng hốt, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?!
[Tuy nhiên, em gái nhát gan thật đấy, cô ta chỉ dám trộm đồ để đem cho mẹ ruột, tương lai không xa còn có thể dời hết toàn bộ tài sản của cha sang cho cha ruột của cô ta, ồ, cha ruột?]
[Khá lắm, không ngờ rằng cô ta không phải con của cha, cha ruột của Hứa Dao chính là đối thủ một mất một còn của cha, biết được con gái và vợ của mình đều được cha bao nuôi, nửa đêm đang ngủ ngon ông ta cũng phải bật dậy cười tỉnh ngủ tám trăm lần]
[Chậc chậc chậc, Bạch Nguyệt Quang mà cha không bỏ xuống được, người khác đã bỏ vào rồi, hơn nữa còn vào rất nhiều lần, thậm chí còn có con luôn rồi.]
[Ấy chà chà, đây là kiểu hận thù độc lạ gì thế này, cha của tôi thảm quá!]
Hứa Ngạn Ôn nghe xong tăng huyết áp, ngã ngửa xuống ghế sô pha bên cạnh.
Liên tục nghe được nhiều tin tức động trời như vậy, khiến cho ông trở tay không kịp.
Ông còn chưa kịp hiểu chuyện bạch nguyệt quang và con riêng, bỗng nhiên lại có thêm một đối thủ một mất một còn, ai chịu nổi mấy chuyện này được chứ?
"Không phải, con vừa mới nói -" Ông giãy dụa muốn đặt câu hỏi.
!!!Chết tiệt, mấy câu sau của ông đã bị tự động im lặng rồi!
Đây đúng là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi!
“Vừa rồi cha bị làm sao vậy ạ?" Hứa Nhân Nhân trưng ra vẻ mặt khó hiểu.
[Không phải chứ, tại sao cặp vợ chồng này hở tí là ngã vậy, đây là cái kiểu ngã truyền lây à? Hay là cha đang lừa tôi thế, tôi còn chưa cầm nóng cái thẻ đen mẹ vừa cho tôi nữa, không lẽ cha tôi có ý định muốn lấy thẻ đen của tôi à?]
Gương mặt già của Hứa Ngạn Ôn vặn vẹo: Cha bị dọa sợ mà thôi, không phải cha đang lừa con, càng không phải vì cha muốn thẻ đen của con!
“Không sao, chắc là do huyết áp không ổn định, bệnh cũ của cha thôi con." Ông cố gắng kiềm chế sự khϊếp sợ và nghi ngờ trong lòng, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía vợ mình.
Sau khi Khương Hân nghe xong cảnh ngộ bi thảm của chồng mình, trong nháy mắt cơn giận đầy bụng lập tức bị dập tắt, quả nhiên hóng hớt chuyện của người khác sảng khoái hơn hẳn!
“Không sao đâu, cha của con đang vui mừng quá ấy mà, Nhân Nhân vừa chu đáo vừa ngoan ngoãn nghe lời, có được đứa con như con thật sự là may mắn của chúng ta." Khương Hân cười rạng rỡ như ánh mặt trời!
Ông thích Bạch Nguyệt Quang phải không, yêu người ta đến chết đi sống lại đúng không, đáng đời ông lắm!
Hứa Ngạn Ôn tủi thân nhìn bà, yên lặng an ủi mình, bà xã không có hả hê khi thấy ông gặp họa, bấy nhiêu đó thôi cũng khiến ông vui rồi.
Ông lặng lẽ hít sâu vài hơi, cẩn thận hồi tưởng lại tin tức trong tiếng lòng của con gái, càng nghĩ ông càng tò mò, càng tò mò thì tâm trạng càng bất ổn.
Ông và Khương Hân liếc nhìn nhau, trong ánh mắt ý bảo đối phương chủ động nói chuyện trước.
Khương Hân cũng có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi, sau khi trao đổi ánh mắt xong, Khương Hân nói với con gái: "Mẹ đã nói xong mấy lời mẹ muốn nói rồi, con nghỉ ngơi chút đi, buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau đến nhà ông nội để ăn cơm.”
“Vâng ạ.”
“Cha cũng không có gì muốn nói, buổi tối trước khi xuất phát cha sẽ bảo con hay.”
“Vâng ạ, cha mẹ đi thong thả.”
Nghe được tiếng chào tạm biệt, Hứa Dao đang lén lút ở ngoài cửa đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng trốn vào trong căn phòng nhỏ.
Chờ đến khi hai vợ chồng trở về phòng mình, cô ta lại một lần nữa ma xui quỷ khiến đi tới, kề sát lỗ tai lên trên cánh cửa.
Hứa Ngạn Ôn vừa đóng kỹ cửa phòng mình, ông lập tức gấp gáp hỏi vợ: "A Hân, có phải em cũng có thể nghe được tiếng lòng của Nhân Nhân, con bé nói..."
Ông vẫn không tài nào nói ra được nội dung sau đó, ông gấp đến độ khoa tay múa chân giải thích, "Nếu như em có nghe được, vậy thì em nên biết Dao Dao không phải con của anh và cô ấy, mặc dù anh và cô ấy đã từng nói chuyện với nhau, nhưng không hề dây dưa gì với nhau cả, lúc ấy anh đã cố gắng hết sức để đấu tranh, thậm chí còn vì thế mà suýt chút nữa từ gia đình của mình, nhưng cô ấy vẫn dứt khoát kiên quyết rời đi, anh cũng đã thật sự buông bỏ rồi, anh không có lừa em, anh thề!"