Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 4

[ Yên tâm đi, nhân tố quyết định sự sống chết của cô chỉ có liên quan đến việc cô tranh giành tình yêu thương với thiên kim giả mà thôi, trừ chuyện đó ra thì không có gì nguy hiểm xảy ra với cô hết]

[Ấy~vậy thì được, tôi chỉ sợ vất vả lắm tôi mới có thể trở thành con gái nhà giàu, kết quả lại gặp phải xui xẻo đi chầu ông bà ngay, tôi sẽ không tranh giành tình yêu thương hay gì đó đâu, tôi chỉ muốn làm đứa con nhà giàu ăn không ngồi rồi, chỉ biết ăn rồi chờ chết mà thôi]

Khương Hân bị tiếng lòng của cô chọc cười, bà vội vàng nhấn mạnh: "Tấm thẻ này chỉ cho con dùng để tiêu vặt mà thôi, sau này tiền cha mẹ kiếm được đều là của con, con không cần có bất kỳ gánh nặng gì đâu, con chỉ cần nhận là được rồi.”

Huống chi, con còn giúp mẹ vạch trần bộ mặt thật của người nào đó.

Khương Hân nói xong, trực tiếp kéo bàn tay nhỏ bé của cô qua, nhét tấm thẻ đen vào lòng bàn tay của cô, thuận tiện nắm chặt lấy tay của cô, "Con cứ tiêu tiền thoải mái đi, con làm vậy chính là niềm an ủi lớn nhất đối với mẹ đấy, biết không?"

Khương Hân cưng chiều vuốt mũi cô, trong mắt đều là tình yêu thương trìu mến.

Hứa Nhân Nhân có chút thụ sủng nhược kinh.

[Hu hu, mẹ nhà giàu dịu dàng quá đi à, cám ơn mẹ kim chủ!]

Nụ cười trên khóe môi Khương Hân tràn tới đáy mắt.

Kiểu tiếng lòng vang lên người khác biết nhưng cô không biết như thế này, vừa hay có thể giúp bà nhận ra được tính cách con người cô, con gái của bà chỗ nào cũng tốt cả.

“Cộc cộc cộc - -”

Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, giọng nói của Hứa Ngạn Ôn lập tức truyền đến: "Nhân Nhân, là cha đây, cha có thể vào không con?"

Sắc mặt Khương Hân tối sầm xuống, tốt, đối phương tự mình đưa tới cửa rồi!

Hứa Nhân Nhân đứng dậy mở cửa, Hứa Ngạn Ôn mặc quần áo thoải mái, khuôn mặt hòa ái cùng với nụ cười dịu dàng, lúc vừa nhìn thấy Khương Hân ông còn có chút kinh ngạc, "Em cũng ở đây à."

"Tại sao tôi không thể ở đây?" Khương Hân thay đổi sự dịu dàng ngày xưa, cứng rắn hỏi vặn lại ông.

Hứa Ngạn Ôn nghẹn họng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, dạo gần đây ông không gọi cho bà, sao giờ trông bà lại giống như quả bom dễ nổ đến vậy.

Chậc, quả nhiên phụ nữ dễ thay đổi.

Ông quay sang nhìn con gái trước mặt mình, biểu cảm có hơi khó xử, "Chuyện là, cha có chuyện muốn nói với con, ặc, chính là, chính là..."

Hứa Ngạn Ôn chuẩn bị xong lời mình muốn nói đâu vào đấy rồi mới đi vào, kết quả sau khi bị Khương Hân oán hận một câu, ông bỗng nhiên bị cà lăm, liếc mắt nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của bà khiến cho ông lo sợ hơn nữa.

Hứa Nhân Nhân chu đáo trấn an: "Có chuyện gì thì cha cứ nói đi ạ, cha không cần cảm thấy khó xử đâu ạ.”

Những lời này thật sự đã làm cho tâm trạng lo sợ của ông trở nên bình tĩnh hơn nhiều, khi ông vừa mới chuẩn bị mở miệng ra nói, chợt nghe - -

[Nếu cảm thấy mấy lời mình sắp nói không ổn thì tốt nhất đừng nói, nói ra sẽ chỉ làm người ta thêm phiền, nếu như con đoán không sai, đại khái là cha đang sợ con nhằm vào Hứa Dao, cho nên tới đây để nhắc nhở con trước chứ gì]

Hả? Tại sao âm thanh này lại…

Hứa Ngạn Ôn kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy con gái cười tủm tỉm nhìn ông, dáng vẻ ngoan ngoãn việc gì cũng nghe theo, rõ ràng cô không mở miệng nói chuyện.

Thế, đó là tiếng lòng của cô sao?

Ông có thể nghe được tiếng lòng của con gái ư?!

Sau khi tiêu hóa tin tức này xong, ông mãnh liệt nhìn về phía Khương Hân, vợ của ông có biết việc này không?

Khương Hân dùng ánh mắt vừa ghét bỏ vừa hiểu rõ để trả lời nghi hoặc của ông.

Chúa ơi, Chúa ơi!

Hứa Ngạn Ôn nhất thời cảm thấy hăng hái, tiếp tục nói ra những lời mình đã chuẩn bị xong: "Chuyện cha muốn nói với con là, từ nhỏ Dao Dao đã rất nhút nhát, tính cách cũng khá hướng nội, lúc con ở chung với con bé thì hãy cố gắng hết sức đối xử dịu dàng với con bé một chút, đừng dọa con bé sợ, có được không con?"

Hứa Nhân Nhân ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ được, không thành vấn đề ạ.”