Chỉ Nam Không Ăn Cơm Mềm

Chương 44

Lục Khởi dựa vào tường, nhìn đống mảnh vỡ trên sàn nhà mà vẫn còn hơi choáng váng, hắn rất ít khi chọc giận Hoắc Minh Sâm, bởi vì tính tình của đối phương khi nổi lên rất khó kiềm chế, đánh chết cũng không phải không thể, bây giờ thoát khỏi miệng cọp, không hiểu sao lại thấy không chân thực.

Con nhóc thối Lục Duyên kia cũng đúng là giỏi, cả năm chẳng gặp được mấy lần, vừa gặp mặt đã bị Hoắc Minh Sâm bắt gặp ngay, đúng là khắc tinh của hắn mà.

Dùng chổi quét dọn nhà cửa đơn giản, Lục Khởi một mình ngồi trên ghế sofa một lúc, nghĩ rằng Hoắc Minh Sâm nhất thời không thể nguôi giận được, quan trọng nhất là bản thân hắn bây giờ cũng chưa nguôi giận, định ngày mai sẽ chuyển về trường ở, để hai người bình tĩnh lại đã.

"Ngu ngốc thật... "

Lục Khởi vỗ đầu mình, tâm trạng không hiểu sao rất tệ, cảm thấy mình thật trẻ con, cũng không đủ bình tĩnh, cứ thế chia tay với Hoắc Minh Sâm thì được lợi gì.

Hắn đổ lỗi cho tâm trạng chán nản của mình là vì lý do này, chưa bao giờ nghĩ tại sao mình lại tức giận.

Lục Khởi nằm trên giường một lúc nhưng không ngủ được, thật ra trong lòng có chút sợ Hoắc Minh Sâm tức giận phát điên, tối đến nhân lúc mình ngủ say sẽ cầm dao chém tới. Nhìn thời gian thấy cũng không muộn, bây giờ về vẫn kịp giờ đóng cửa ký túc xá, thế là dứt khoát thu dọn một ít quần áo rồi về thẳng trường.

Mở mắt ra, ánh mắt sắc bén tĩnh lặng như mặt hồ lạnh lẽo, Phương Kỳ bị ánh mắt của hắn nhìn đến nỗi sống lưng phát lạnh, vô thức lùi lại nửa bước, sau đó nhớ ra mục đích đến đây của mình, lại mạnh dạn tiến lên nửa bước.

Lục Khởi khẽ thở dài, vỗ trán, lại khôi phục thành dáng vẻ vô hại như ban đầu.

"Sao cậu lại đến đây?"

Phương Kỳ kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Cậu thông minh như vậy, hẳn biết tôi đến đây để làm gì, có những chuyện hiểu lầm quá sâu, giải thích rõ ràng là được."

Lục Khởi thong thả bắt chéo chân, vẫn vô tâm vô phế như trước.

"Ồ, lời khuyên hòa giải thì thôi đi, giải thích thì cũng thế thôi."

Phương Kỳ im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi.

"... Cậu thiếu cậu ấy thì cũng thế thôi, cậu ấy thiếu cậu thì cũng thế thôi sao?"

Lục Khởi thật sự chưa từng nghĩ đến điều này, trên sân vận động người ra vào nườm nượp, tiếng ồn ào náo nhiệt truyền đến tai, theo đó bầu không khí thoải mái ban đầu cũng tan biến, hắn khẽ nhắm mắt, đầu ngón tay gõ lên đầu gối.

"Sáng nay tôi còn nhìn thấy cậu ấy, trông vẫn còn rất tốt."

Phương Kỳ nhìn hắn hồi lâu, muốn nói lại thôi, không nói một lời, đến khi Lục Khởi không nhịn được mở mắt nhìn hắn nhưng chỉ có một câu.

"... Thôi vậy, có lẽ chia tay với nhau là tốt hơn nhưng tôi nhờ cậu một chuyện, thời gian này đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu ấy."

Có lẽ trong lòng cậu ta có rất nhiều chuyện về Hoắc Minh Sâm muốn nói với Lục Khởi nhưng đến phút cuối đột nhiên nhìn thấu ra điều gì đó, chỉ còn lại một câu này.