Chỉ Nam Không Ăn Cơm Mềm

Chương 43

Lục Khởi theo bản năng quay đầu lại, thấy Hoắc Minh Sâm sắc mặt âm trầm như nước nhìn mình.

"Nói đi, còn làm cái gì nữa, tiếp tục nói đi."

Cậu nói xong không đợi Lục Khởi trả lời, cơn giận bùng phát không báo trước: "Ầm." một tiếng đá văng chiếc ghế bên chân, Hoắc Minh Sâm trong đầu toàn là hình ảnh Lục Khởi và người phụ nữ đó ôm ấp, trong lòng đoán chắc hai người còn lên giường.

"Mẹ kiếp cậu có gan làm mà không có gan nói à!? Lục Khởi, tôi đã nói với cậu rồi đúng không, đã nhắc nhở cậu rồi đúng không? Sau lưng tôi mà dám đi quan hệ nam nữ bất chính thì đánh gãy chân là nhẹ!"

Hoắc Minh Sâm chiếm hữu cực mạnh, điều này biểu hiện rõ nhất ở Lục Khởi, kết hợp với những lời cậu nói để suy luận trước sau, trong lòng Lục Khởi mơ hồ có chút đoán được nhưng chỉ trong khoảnh khắc thất thần đó, hắn chỉ cảm thấy cổ áo mình bị siết chặt, sau đó bị Hoắc Minh Sâm bóp cổ ấn vào tường.

"Sao vậy, tìm một người như tôi vẫn chưa đủ, phải tìm thêm mấy người nữa mới thỏa mãn được cậu sao? Ừm?"

Hoắc Minh Sâm thở dốc, hai mắt đỏ ngầu, tức giận đến mức nói năng bừa bãi, từng chữ từng câu nói rằng.

"Loại người như cậu, chính là không chịu sửa đổi--"

Lục Khởi vốn định giải thích nhưng không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa vô danh, lời nói đến miệng liền đổi giọng, hắn nghiêm túc hỏi lại.

"Tôi là loại người nào, tôi không chịu sửa đổi?"

"Ồ, loại người như tôi chỉ biết đến tiền nhưng không sao, Hoắc thiếu gia cậu có tiền, đổi người khác không được sao, dù sao chỉ cần có thể lên giường với cậu thì--"

"Ưm——!"

Lời của Lục Khởi còn chưa dứt, bụng đã bị đấm một cái, cả người rên lên một tiếng rồi cúi gập người xuống, Hoắc Minh Sâm túm lấy cổ áo hắn, ép hắn đứng thẳng dậy, tức đến nỗi mắt đỏ hoe.

"Cậu vừa nói gì, nói lại lần nữa xem?"

Lục Khởi tự biết mình lỡ lời, liền im lặng không nói, bình thường thông minh không chịu được vậy mà đột nhiên lại nổi nóng, không thể kiềm chế được, hắn cười lạnh, vẫn cứng đầu nói.

"Lời hay không nói lần thứ hai, cậu có tiền, cậu là chủ, có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi."

"Cậu!"

Hoắc Minh Sâm gần như theo bản năng giơ tay lên nhưng nắm đấm giơ lên, hạ xuống, lại giơ lên, lại hạ xuống, cuối cùng vẫn không đánh xuống được.

Cậu hung hăng ấn chặt vai Lục Khởi: "Cậu là loại người gì, trong lòng cậu còn rõ hơn cả tôi, tại sao năm đó lại theo tôi, trong lòng cậu cũng rõ."

Lục Khởi nhếch môi: "Không theo thì không theo."

"Cậu không có lựa chọn."

Hoắc Minh Sâm cười lạnh, ẩn chứa đầy ý mỉa mai, híp mắt vỗ vô mặt của hắn.

"Trò chơi này là do chính cậu muốn bắt đầu nhưng khi nào kết thúc không phải do cậu quyết định, muốn chia tay với tôi để đi tìm người phụ nữ đó sao? Tôi nói cho cậu biết ngay, không có cửa đâu."

"Lúc tôi còn sống thì không thể, chết rồi càng không thể!"

Nói xong liền buông hắn ra, quay người đóng sầm cửa lại, khung cửa đập vào nhau phát ra tiếng động lớn.