Chỉ Nam Không Ăn Cơm Mềm

Chương 6

So với sự thích thú của Phương Kỳ thì Hoắc Minh Sâm lại bình tĩnh hơn nhiều, anh không biết có phải để giữ thể diện hay không, cúi mắt dập tắt điếu thuốc rồi nói: "Nếu hắn dám làm chuyện gì, xem tôi có phế bỏ hắn không."

Hơn nữa: "Cậu đã từng nghe lạt mềm buộc chặt chưa? Chưa thử thì cũng từng nghe thấy rồi chứ?"

Phương Kỳ nói: "Tôi lười chấp nhặt với cậu, ngủ một chút đi, ngày mai khai giảng rồi."

Rất nhiều đàn em xinh đẹp, mềm mại, thơm tho đang đợi hắn, ai lại giống Hoắc Minh Sâm thiếu não, cứ thích đàn ông làm gì.

Vừa mới khai giảng đã phải huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng, tính ra thì chỉ còn hai tháng rưỡi nữa là đến hạn trả nợ ba tháng, Lục Khởi nghiến răng nghiến lợi, hắn giận dữ cười, hỏi hệ thống: "Ngươi thấy ta nên bán mấy quả thận thì mới có thể trả hết bốn vạn này trong vòng hai tháng?"

"Kí chủ, không ăn bám là được rồi."

Hệ thống vẫn trả lời rất máy móc, Lục Khởi cười khẩy tựa như cười mà không cười: "Ăn được thì là bản lĩnh của ta, có những người muốn ăn mà còn chẳng ăn được."

Hắn rút điện thoại ra nhìn số dư thẻ ngân hàng, phát hiện số tiền còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu, vỗ vỗ ống quần đứng dậy, dự định sau khi huấn luyện quân sự buổi tối xong sẽ lẻn ra ngoài tìm việc làm thêm, rửa chén bát hắn cũng nhận.

Huấn luyện viên thổi còi lên tập hợp, thấy mọi người chậm chạp mãi mới đứng thành hàng, sắc mặt trong nháy mắt lập tức tối sầm lại: "Lớp trưởng của các cậu là ai?!"

Lục Khởi thật xui xẻo, hôm báo danh hắn làm quen được với trợ lý của giáo viên chủ nhiệm lớp, sau đó khi ứng cử lớp trưởng tạm thời, trợ lý trực tiếp đề cử hắn với giáo viên chủ nhiệm lớp.

Hắn đi lên, bước ra khỏi hàng, trực giác mách bảo chẳng có chuyện gì tốt lành.

"Có ạ!"

Huấn luyện viên cũng chẳng thèm nhìn hắn: "Chống đẩy hai mươi cái, những người còn lại đứng nghiêm, ai động đậy sẽ phải chịu phạt chống đẩy cùng với bạn học này."

Những người có thể vào Đại học Thủ đô đều là con nhà giàu có, đám này là công tử, đại tiểu thư ở nhà đều là bá vương. Lời của giáo viên chủ nhiệm lớp cũng không thèm để vào mắt, có người đứng được mười phút đã không chịu nổi, thân hình hơi lắc lư, bị huấn luyện viên bắt tại trận.

Huấn luyện viên cố tình muốn cho cô gái này một bài học, cố ý đếm số nhiều hơn, hù dọa cô một chút.

"Cô lắc cái gì? Ra khỏi hàng, chống đẩy một trăm cái!"

Một cô gái có dáng người mảnh khảnh đứng ra với vẻ mặt muốn khóc không được, cam chịu nằm trên mặt đất bắt đầu chống đẩy, nhưng mới chống được ba cái thì đầu gối đã khuỵu xuống đất. Lục Khởi vừa chống đẩy xong, dưới cái nắng chói chang chiếu vào mặt hắn đầy mồ hôi, hắn thở hổn hển, duy trì tư thế đó, mồ hôi chảy vào làm cay mắt: "Báo cáo, em giúp bạn ấy chịu phạt."

Hắn ít khi biểu lộ cảm xúc, cũng ít khi lớn tiếng nhưng từng câu từng chữ đều đĩnh đạc, trầm ổn mạnh mẽ, huấn luyện viên nghe thấy, liếc nhìn hắn một cái không cảm xúc: "Cậu chắc chắn muốn giúp cô ấy chứ?"