Thượng đế ban tặng tìиɧ ɖu͙© như một món quà cho loài người, nhưng chỉ khi yêu nhau nó mới là một cách diễn đạt tình yêu thân mật nhất, bất kỳ hành vi tìиɧ ɖu͙© nào ngoài tình nguyện đều là sai trái.
Lục Khởi im lặng nhẹ nhàng đặt tay chân Hoắc Minh Sâm xuống, nghĩ rằng kiếp trước mình đã đối xử với cậu ta quá tệ, kiếp này... thôi bỏ đi.
Bỗng nhiên có một chiếc ví bằng da rơi ra khỏi chiếc áo khoác xuống đất, Lục Khởi cúi xuống nhặt lên, mở ra thì thấy bên trong toàn là những chiếc thẻ đủ màu sắc, hắn nhìn lướt qua, có ba chiếc hắn đều biết mật khẩu.
Kỳ thật Hoắc Minh Sâm tiêu tiền như nước, bản thân cậu ta cũng không đếm xuể chính mình có bao nhiêu, thiếu mất năm sáu vạn căn bản cậu ta cũng sẽ không phát hiện ra…
Lục Khởi nghĩ như vậy, hành động rất giống một tên đàn ông tồi, rút một chiếc thẻ ra. Kết quả là ngay khi tay hắn chạm vào thẻ, một dòng điện lớn không biết từ đâu đột nhiên chạy qua khiến tay hắn tê liệt trong nháy mắt.
Một tiếng động nhẹ, tấm thẻ rơi xuống đất.
Lục Khởi không biết mình đã tốn bao nhiêu sức mới nhịn được không phát ra tiếng. Hắn ôm chặt bàn tay phải đã không còn cảm giác, trợn tròn mắt kinh hãi vô cùng, nghi ngờ mình gặp ma.
[Ting!]
Ngay lúc này, trong đầu hắn đột nhiên vang lên tiếng điện tử,
[Chào ký chủ, hành vi này vi phạm quy tắc của hệ thống, lần đầu tiên cảnh cáo, lần thứ hai cảnh cáo nghiêm khắc, lần thứ ba sẽ khấu trừ điểm sinh mệnh, xin hãy trân trọng mạng sống khó khăn lắm mới có này.]
[Hệ thống tự cường vũ trụ đã khởi động, mục đích của chúng ta là tự lực tự cường, từ chối ăn bám, cự tuyệt cơm mềm. Thân mến, những thành quả đổi bằng sức lao động và đôi tay của chính mình mới là điều ngọt ngào nhất, chúng ta hãy cứng rắn lên!!!]
Lục Khởi, kẻ ăn bám muôn năm:...
Con người đều có bản năng sinh tồn, cho dù có nói không muốn sống thế nào thì cơ thể cũng luôn thành thật tìm mọi cách để bản thân có thể sống sót.
Lục Khởi rời khỏi khách sạn với đôi tay trống rỗng đút trong túi, bóng lưng trông có chút thê lương, thoạt nhìn còn có chút cô đơn hiu quạnh. Đêm đó hắn tìm chủ nhà trọ trả phòng, tính đợi đến ngày hôm sau trường mở cửa thì đến ký túc xá ở. Sau đó kiếm thêm mấy công việc làm thêm, thực sự không được thì bán thận cũng được, trước tiên trả hết món nợ năm vạn rồi tính tiếp.
Hoắc Minh Sâm chống người, dựa vào cửa sổ khách sạn gọi điện thoại, bên ngoài gió đêm thổi khiến điếu thuốc trên tay cậu lúc sáng lúc tối, dù tiếng mưa lớn cũng không lấn át được tiếng cười truyền đến từ đầu dây bên kia: "Phụt! Ha ha ha chết cười mất thôi! Hắn đưa cậu đến khách sạn mở phòng rồi bỏ đi à?!! Chẳng có chuyện gì xảy ra hết á? Tôi nói này Hoắc nhị thiếu, không lẽ cậu tìm được một thằng thẳng nam rồi à? Hay là sức hút của cậu giảm xuống rồi?"
Phương Kỳ ở bên kia cười đến mức đập cả vào tường, nước mắt cũng tuôn ra, Hoắc Minh Sâm này gia thế tốt lại đẹp trai, từ nhỏ đến lớn không biết bao nhiêu người theo đuổi, không ngờ tới hôm nay cũng có ngày phải ăn quả đắng.