Lục Nhiên ghen tỵ với Vân Tranh, thậm chí chỉ hận cậu không chết đi. Còn những thứ Vân Tranh làm cho cậu ta, trong mắt cậu ta không khác nào bố thí, khiến cậu ta tủi nhục không chịu nổi.
Cho nên từ khi Lục Nhiên được người nhà họ Cố đưa đi, trong lòng cậu ta đã nảy sinh ý định trả thù Vân Tranh. Tào Minh là một con chó săn được Lục Nhiên dùng tiền mua chuộc.
Vân Tranh có vẻ ngoài không tệ, học tập cũng tốt, Tào Minh đã sớm ngứa mắt cậu, hơn nữa có tiền của Lục Nhiên, mỗi ngày cậu ta đều dẫn theo người tới gây phiền phức với Vân Tranh. Vết thương trên người Vân Tranh bây giờ là do Tào Minh đánh.
Lon gạo ân, gánh gạo thù, Vân Tranh không thẹn với lòng hơn hai mươi năm, cuối cùng vẫn thua bởi lòng người!
Cậu nhớ lại những tra tấn mà mình phải chịu vào kiếp trước, xiềng xích nặng nề giam giữ cậu khỏi tự do, mỗi một bước đi đều ma sát mạnh mẽ với mặt đất, tạo ra âm thanh chói tai, từng trận đòn roi của đám cảnh ngục nặng nề vang lên…
Dù là địa ngục đáng sợ nhất, cậu cũng đã sống sót bò ra ngoài, làm sao bây giờ có thể sợ hãi con hổ giấy Tào Minh này được chứ? Còn Lục Nhiên núp sau lưng cậu ta, trong mắt Vân Tranh bây giờ cũng chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi.
Cậu nhìn xuyên qua cửa sổ, vài bóng người đang đi nhanh vào khu dạy học hấp dẫn sự chú ý của Vân Tranh. Cậu suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có quyết định.
Đánh rắn phải đánh dập đầu trước, kiếp trước, cậu không phòng bị Lục Nhiên, cho nên mới thua thiệt, kiếp này, cậu sẽ không bỏ qua. Tào Minh là con cờ mà Lục Nhiên tốn công sức nuôi dưỡng chỉ vì muốn cậu không có cuộc sống tốt, vậy thì bây giờ cậu sẽ chặt đứt một tay của Lục Nhiên, cho cậu ta nếm chút đau khổ.
Vân Tranh cười khẽ, ngẩng đầu lên, hỏi lại một câu: “Có một bí mật lớn còn chưa biết, sao tôi có thể chết được chứ?”
“Cái gì?”
“Tào Minh, cậu nói xem mẹ cậu tối hôm qua đã nằm trên giường của ai?” Giọng điệu Vân Tranh bình tĩnh, âm lượng chỉ đủ cậu và Tào Minh nghe được, nhưng mỗi một chữ nói ra lại rất rõ ràng, tràn ngập sự khinh thường và châm chọc.
Bình thường Tào Minh ghét nhất là có người nhắc tới mẹ của cậu ta. Khi còn trẻ, mẹ của Tào Minh là hoa khôi nổi tiếng của Hưng Thành, sau khi sinh Tào Minh, đã mang theo con trai bỏ rơi chồng mình. Mấy năm qua, bà ta liên tục tìm tới người nước ngoài có tiền, nghe nói còn lên giường của mấy người có chức quyền của Hưng Thành, bước từng bước thăng tiến. Họ hàng bên ngoại cũng dựa vào quan hệ này mà làm ra ăn nên, cậu của Tào Minh nhờ vậy mới trở thành hiệu trưởng của Nhị Trung, lúc nào cũng nịnh nọt Tào Mình, để mặc cậu ta hoành hành ngang ngược khắp nơi.
Còn Lục Minh và Tào Minh quen biết nhau thông qua một bữa tiệc trong giới nhà giàu. Một đứa con nuôi không bị đếm xỉa và con của một người đàn bà dựa cơ thể đi lên tất nhiên có đề tài chung với nhau.
Đây cũng là điều khiến Tào Minh tự ti nhất, vậy nên Vân Tranh vừa dứt lời, cậu ta đã dùng tay kéo lấy cổ áo Vân Tranh, đẩy ngã cậu xuống đất, khóe mắt trừng lớn, chỉ hận không thể gϊếŧ chết cậu.