Hiệu trưởng có quyền, chỉ cần muốn là có thể đè cậu không ngóc đầu lên được. Nhà họ Cố có tiền là có thể tùy ý đánh chửi Lục Nhiên, thậm chí không xem cậu ta như một con người. Bởi vậy, trong trí óc non nớt của Vân Tranh khi đó đã nghĩ rằng, chỉ khi trở thành người trên người mới có thể thoát khỏi bùn lầy của sự nghèo khổ.
Thế là hai tháng sau, Lục Nhiên được nhà họ Cố trả về, viện trưởng cô nhi viện bình tĩnh nói rằng chỉ có thể giúp một người học cấp ba, Vân Tranh đã chủ động bỏ học, quyết định ra ngoài kiếm tiền, chính quyết định này đã xém chút nữa hủy hoại cuộc đời cậu.
Thiếu niên mới 15, 16 tuổi, trên người không có gì, cũng không có tài năng, làm cách nào để ra đời chứ? Nếu không phải nhờ tính tình cứng cỏi, thông minh chăm chỉ, Vân Tranh sợ là chưa kịp chịu khổ đã chết đói từ sớm.
Cậu không ngờ rằng, mọi thứ đều đã được Lục Nhiên chuẩn bị từ trước, mục đích là để cắt đứt tương lai của cậu.
“Vân Tranh, Vân Tranh! Cậu có nghe tôi nói không đó?” Trần Tuấn thấy Vân Tranh ngơ ngác, nắm bả vai lắc cậu: “Sắp cuối cấp rồi, cậu nghe tôi khuyên đi. Lục Nhiên chỉ biết trèo cao, không quay về đâu, cũng sẽ không nhớ tới những chuyện cậu đã làm cho cậu ta. Có vài thứ, cậu không nên quá chú trọng.”
“Tôi nghe nói cậu vì Lục Nhiên nên mới đánh nhau đúng không?”
“Ừ, tôi biết rồi.” Vân Tranh nhìn gương mặt non nớt tràn ngập quan tâm của Trần Tuấn, vành mắt gần như đỏ bừng.
Trần Tuấn là một trong những người bạn thân nhất của cậu ở kiếp trước.
Tiền vốn giúp cậu kiếm xô vàng đầu tiên là do Trần Tuấn cho. Mãi tới sau này, cậu mới biết được Trần Tuấn đã thế chấp nhà mới có tiền cho mình mượn. Nhưng sau đó, cậu xảy ra chuyện, nhà hàng bị niêm phong, Trần Tuấn cũng bị liên lụy theo, tội danh còn bị phán sớm hơn cậu một ít.
Nhớ lại kiếp trước, Trần Tuấn bị giam trong tù, còn nhờ người thân trong nhà nhắn với cậu rằng phải cố chịu đựng, đợi ra ngoài sẽ đi tìm tên khốn Lục Nhiên tính sổ, trái tim Vân Tranh nghẹn ngào, co rút đau đớn. Có điều gương mặt của cậu lúc này vẫn ra vẻ nhẹ nhàng, hỏi Trần Tuấn: “Lần này tôi thi thế nào?”
“Còn sao nữa? Số một vẫn là số một, tất nhiên là đứng đầu toàn trường rồi!” Trần Tuấn nói tới cái này thì lông mi nhíu chặt cũng giãn ra: “Tôi mặc kệ, lần này cậu làm gì cũng phải đãi tôi một chầu.”
“Được thôi.” Vân Tranh gật đầu, tâm trạng dần yên ổn xuống. Đúng vào lúc này, một bóng dáng nghênh ngang bước tới lại chặn đường cậu và Trần Tuấn.
“Ôi chao! Cái mạng chó này của mày đúng là cứng thật đó, tới giờ vẫn chưa chết sao?”
Đây là Tào Minh.
Vân Tranh giật mình, lập tức nhận ra người tới là ai, đồng thời cũng phát hiện lý do cho tình trạng không xong của mình bây giờ.
Tính ra mọi chuyện vẫn là do Lục Nhiên.