Người gác tù địa vị thấp hèn, không dám vì chuyện nhỏ như vậy mà làm phiền đại nhân ở trên. Hắn chỉ thường xuyên gặp La Lôi, hiểu được một số tính cách của cô, mới sinh ra lòng thương cảm với cô, còn đối với đại nhân ở trên thì tội phạm đều như nhau, đấu đá nội bộ chỉ cần không quá mức thì đều không đáng kể, đây là tội phạm đáng phải chịu.
Chỉ có thể đợi sau khi trở về vương đô, điều chỉnh phòng giam của Dạ Oanh và La Lôi, để họ tránh xa nhau hết mức có thể.
Người gác tù có lòng muốn giúp đỡ La Lôi, nghe xong lời cầu xin ngập ngừng của La Lôi, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như không còn việc gì cần các cô làm nữa rồi."
Không đợi La Lôi lộ ra vẻ thất vọng, người gác tù tiếp tục nói: "Nhưng mà, một mình tôi đưa cơm khá mệt, cô có thể giúp một tay không."
La Lôi mừng rỡ ngoài ý muốn, lập tức đồng ý.
Đưa cơm xong cho các phòng giam bên ngoài, La Lôi theo chân người gác tù đến tận sâu trong ngục. So với bên ngoài có phần ồn ào, nơi này tĩnh lặng đến đáng sợ, tiếng bước chân của La Lôi không tự chủ được mà nhẹ đi, trong lòng thầm căng thẳng.
Luôn cảm thấy có ánh mắt mãnh liệt, La Lôi bất chợt quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của một tên tù nhân đang nhìn chằm chằm cô.
Tên tù nhân gầy trơ xương, mái tóc lâu ngày không chải chuốt bẩn thỉu rối bù, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ bằng kim loại, chính giữa khảm một viên pha lê hình chữ nhật phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt. Đôi mắt của hắn rất to nhưng nhãn cầu chỉ chiếm một phần rất nhỏ, nhỏ như đầu kim, phần còn lại đều là lòng trắng đầy tơ máu.
La Lôi giật mình hoảng sợ, tên tội phạm nguy hiểm có vẻ ngoài đáng sợ này đang ở rất gần cô, giữa hai người không có bất kỳ vật cản nào, nếu không phải trải qua những chuyện sau khi xuyên không đã rèn luyện khả năng chịu đựng tâm lý của cô, La Lôi đã hét lên chói tai.
"Những tên tội phạm nguy hiểm này nhìn thì xung quanh toàn là không khí nhưng thực tế lại bị bao bọc bởi bức tường năng lượng trong suốt, chúng không thể thoát ra được." Người gác tù giải thích: "Hắn là dị năng giả hệ tinh thần, cô thấy chiếc vòng cổ trên cổ hắn không? Đó là vòng ức chế tinh thần do vương cung chế tạo riêng. Thể chất của dị năng giả hệ tinh thần thường yếu, đeo loại vòng cổ đó, cường độ dị năng của hắn không bằng 1/10 thời kỳ bình thường, thậm chí còn không đánh lại cô đâu, yên tâm đi."
La Lôi cúi đầu nhìn tứ chi mảnh khảnh của mình, rồi so sánh với thân hình gầy trơ xương của tên tội phạm kia, trong lòng tự tin hơn đôi chút.
Tiếp tục đi sâu vào bên trong, hộp thức ăn ngày càng nhẹ, La Lôi chú ý thấy có một phần cơm khác biệt, khá thịnh soạn, liền hỏi: "Đây là của ai vậy?"
Người gác tù không cần nhìn cũng biết: "Là của điện hạ Lạc Tu, phía trước là đến nơi rồi."
La Lôi nghi hoặc hỏi: "Điện hạ?"
Người gác tù không dám bàn tán nhiều, chỉ mơ hồ giải thích một câu ngắn gọn: "Hắn là em trai của điện hạ Lạc Hi."
Thái tử Lạc Hi, La Lôi chưa từng gặp người này nhưng lại có ấn tượng sâu sắc với anh ta.
Chính anh ta đã một tay phá hủy phe phản thần mà La Lôi đang ở, giam cầm cha cô vào ngục.
Lúc chạy trốn, trong mắt La Lôi, Dạ Oanh tàn nhẫn và mạnh mẽ, nhìn thấy ánh sáng của thuyền Nhật Huy từ xa, liền không kiềm chế được mà lộ ra vẻ sợ hãi nồng đậm, thậm chí trực tiếp mất đi ý chí phản kháng, lúc đó La Lôi thầm cảm thấy hả hê, hóa ra ngươi cũng có lúc như vậy.