Mắt Nha Nha sáng lên: "Anh giỏi quá!"
Mẹ của Nha Nha đang xử lý mật ong, An Hà đi tới múc một bát nhỏ, pha cho Nha Nha uống cùng thuốc.
Cô ấy suýt ngưng tim: "Không cần đâu, không cần đâu."
An Hà giải thích: "Mật ong có lợi cho sức khỏe của cô bé, không ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc."
"Không phải vấn đề đó!" Mẹ của Nha Nha suýt nữa đứng bật dậy: "Nha Nha không quý giá đến thế, cứ để con bé uống thuốc không thôi là được."
An Hà gõ nhẹ vào chiếc bát đựng mật ong: "Mật ong này cũng không có gì quý giá."
Sao có thể giống nhau được, mẹ của Nha Nha không nghĩ.
Nhưng trong lòng lại không kiềm chế được dâng lên một dòng nước ấm.
Chữa xong bệnh cho Nha Nha, An Hà ăn no uống đủ rồi rời đi, để lại phần tổ ong còn lại cho nhà Nha Nha. Ban đầu mẹ của Nha Nha rất sốc và sợ hãi, kiên quyết không chịu, cho đến khi An Hà nói loại mật ong này có lợi cho sức khỏe của Nha Nha, cô ấy mới miễn cưỡng chấp nhận.
Trên đường về nhà, An Hà cầm cành cây đã bẻ gãy vào buổi chiều, lại bẻ một miếng nữa cho vào miệng.
"Gần giống như sô cô la thật, hàm lượng đường lớn, có thể bổ sung nhiệt lượng rất tốt, không có độc tố nào."
An Hà quan sát cành cây không có gì thay đổi: "Còn không phải lo bị chảy nữa."
"Lần đầu tiên thấy loại cây đặc biệt này, không biết tên khoa học là gì? Thôi kệ, từ nay về sau gọi là cây sô cô la vậy."
"Không nên để nó chạy mất, phải nghĩ cách mang về."
Nghĩ là làm, sau khi chữa xong cho tất cả bệnh nhân, An Hà lại mang theo dây vương xà ra ngoài, bắt cây sô cô la về, trồng ở trong làng.
Loại cây này chỉ giỏi chạy trốn, về cơ bản không có khả năng chiến đấu trực diện.
An Hà đứng trước mặt nó: "Nói đi, mày cần gì để sống."
Cây nhỏ cúi xuống, dùng cành vẽ vẽ trên mặt đất.
An Hà nhìn bức vẽ của nó: "Mày uống mật ong? Còn phải là mật ong của ong đen hoang dã?"
Thảo nào lại thấy nó ở gần tổ ong đen hoang dã.
An Hà tỏ vẻ chán ghét, chỉ thiếu điều viết bốn chữ "Mày vô dụng." lên mặt.
"Nuôi một thời gian ngắn thôi." An Hà lẩm bẩm: "Làm thực phẩm tạm thời cũng được."
Cây nhỏ giật mình, ý chí cầu sinh bùng nổ, điên cuồng viết nguệch ngoạc trên mặt đất.
An Hà nhìn một lúc, mỉm cười: "Hóa ra mày tưới nước cũng có thể sinh trưởng à, tốt quá."
Tắm trong ánh mắt an ủi và hài lòng của An Hà, cây sô cô la run rẩy, rơm rớm nước mắt gật đầu.
Người dân trong làng đều biết, thần linh đã ban tặng một cây kỳ lạ.
Cây này như thể thực vật trên trời, mọi bộ phận đều có thể ăn được, hương vị kỳ diệu hơn bất kỳ món ăn nào họ từng nếm, vị ngọt ngào tan dần trên đầu lưỡi, sau đó sẽ có chút đắng nhẹ, hậu vị thơm nồng kéo dài. Lợi ích lớn nhất của nó không nằm ở đây, mà là có thể làm cho cơ thể ấm áp, tâm trạng tốt hơn, chỉ cần một miếng nhỏ cũng có thể bổ sung rất nhiều năng lượng.
Họ coi đây là thần thụ, là ân huệ của thần linh ban tặng, hàng ngày đều phải vái lạy, chăm sóc tận tình, khi hái sô cô la, động tác cũng rất cẩn thận, tràn đầy sự trang nghiêm và biết ơn.
Được dân làng cung phụng cả ngày, đãi ngộ này tốt hơn nhiều so với việc lang thang bên ngoài, An Hà nhìn cây sô cô la phấn chấn hẳn lên, một cái cây cứng nhắc lại làm ra vẻ kiêu ngạo.