An Hà đã ngồi xuống bốc thuốc, người phụ nữ mới phản ứng lại, mới nhận ra rằng mình đã đứng ngây ra như vậy trong một thời gian dài, để An Hà tự mình làm việc. Cô ta xấu hổ vô cùng, nói: "Để tôi làm đi."
"Không cần, chị làm không tốt đâu." An Hà không ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ luống cuống tay chân, ánh chiều tà chỉ còn lại một vệt đỏ thẫm trên bầu trời, chiếu vào ngón tay của An Hà, trông giống như một viên ngọc ấm áp xinh đẹp. Người phụ nữ đột nhiên cảm thấy xấu hổ, đôi tay đầy vết chai và vết thương dùng sức lau vào quần áo, định lặng lẽ lùi lại, An Hà gọi cô ta lại.
"Đói quá." An Hà nói: "Chị biết nấu ăn không."
Từ lúc tỉnh dậy đã muốn ăn đồ ăn rồi, kết quả là trước tiên đến nhà An Hà, sau đó lại đến chữa bệnh cho cô bé, kéo dài đến tận bây giờ.
Người phụ nữ đầu tiên là sửng sốt, sau đó kích động nói: "Biết, tất nhiên là biết! Ngài muốn ăn gì, tôi sẽ làm ngay!"
An Hà không chút do dự: "Muốn ăn thịt nướng mật ong."
Sự nhiệt tình của người phụ nữ từ từ nguội lạnh, vẻ mặt khó xử. Nhà cô ta không có thịt, càng không có mật ong quý giá.
lộng đáo nhục không khó, chỉ cần nói là chuẩn bị cho An Hà, những người khác chắc chắn sẽ tranh nhau muốn hiến tặng thịt trong nhà, cái khó là mật ong.
Mật ong vốn không sản xuất được nhiều, hơn nữa những năm gần đây, mật ong trong làng đều thuộc về An Hà, lần cuối cùng cô ta nếm được vị mật ong cũng đã rất lâu rồi.
Hiện tại, trong làng càng không có dự trữ mật ong.
Nhưng mà, An Hà đại nhân bây giờ lại rộng lượng và thân thiện như vậy, cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng, chỉ muốn ăn thịt nướng mật ong thôi, cô ta sao có thể nỡ từ chối chứ?
Người phụ nữ đang vắt óc suy nghĩ thì An Hà đi đến cửa, lấy tổ ong khổng lồ trong giỏ ra.
"Làm phiền chị xử lý một chút." An Hà nói.
Cô bé nằm trên giường mơ màng cũng ngây người: "Đây là cái gì vậy?"
"Tổ ong, mật ong được sản xuất từ bên trong này." An Hà cười giải thích: "Nhưng loài ong có thể làm ra loại tổ ong này rất nguy hiểm, nếu gặp ngoài tự nhiên thì nhất định phải chạy thật nhanh."
An Hà cắt một miếng tổ ong mật đưa cho cô bé: "Nếm thử xem."
Cô bé chớp chớp đôi mắt to, lễ phép nói: "Cảm ơn anh."
Mẹ cô bé quát: "Nha Nha!"
An Hà nói: "Không sao."
Nha Nha đang sốt cao, vốn không có khẩu vị ăn uống nhưng ngửi thấy mùi thơm ngọt của mật ong lại có cảm giác muốn chảy nước miếng, cô bé háo hức liếʍ một miếng, hạnh phúc nheo mắt lại: "Ngon quá!"
An Hà nói với mẹ của Nha Nha: "Chị cũng nếm thử xem."
Cô ta vội vàng lắc đầu.
An Hà có lý có cứ nói: "Những nguyên liệu chưa từng thấy mà không nếm thử, làm sao có thể nấu ăn ngon được?"
Mẹ của Nha Nha đành nếm thử một chút, kết quả là cô ta đã bị kinh ngạc, cô ta chưa từng thấy món ngon nào đến mức độ này, quả nhiên những thứ mà thần minh đại nhân lấy ra đều không tầm thường.
Cô ấy ra ngoài nướng thịt, An Hà bắt đầu sắc thuốc, mùi đắng ngắt lan tỏa khắp căn phòng, Nha Nha nhăn mặt: "Có đắng lắm không ạ."
An Hà nói: "Nếu em uống thuốc ngoan, mẹ sẽ thưởng cho em tổ ong lúc nãy."
Nha Nha không tỏ ra quá vui mừng, ngược lại còn lo lắng hỏi: "Nếu mẹ cho em hết thì anh phải làm sao?"
An Hà cười xoa xoa bím tóc của cô bé: "Mẹ em có thể kiếm thêm mà."