Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 9: Nhận thức lệch lạc

Bầu không khí căng thẳng bỗng chốc tan biến, Kỷ Thụy cười khô khan: “Đùa chút thôi mà.”

“Đùa linh tinh quá vậy.” Lý Diệc Sính vỗ vào gáy cô một cái.

Kỷ Thụy hoảng sợ che đầu: “Chú đừng có mà động chân động tay nha.”

“Cái này mà tính là động chân động tay gì chứ.” Lý Diệc Sính không nói gì, lập tức ý thức được mình lạc đề, lại hỏi một câu: “Cô tròn mười sáu rồi chứ?”

“… Tròn rồi.” Kỷ Thụy nghĩ thầm cái tuổi này của cô giả bộ thành trẻ vị thành niên còn chưa ngại, nói mình chưa đầy mười sáu thì có chút quá đáng.

Lý Diệc Sính nhận được câu trả lời hài lòng, lúc này kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tạ Uyên: “Có nghe hay không, cô ấy đã tròn mười sáu, có thể tự mình làm chủ. Bắt đầu từ hôm nay, cô ấy đã đi theo tôi. Tôi tìm cho cô ấy trường học tốt nhất, một ngày ăn no ba bữa cơm, đảm bảo không ngược đãi người khác như một số người.”

“Chú muốn nhận nuôi cháu sao?” Kỷ Thụy khϊếp sợ.

Lý Diệc Sính không nói nên lời trước sự lựa chọn từ ngữ của cô: “Đó gọi là tạm thu nhận.” Đừng nói anh ta không thể nhận nuôi một đứa trẻ lớn như vậy, cho dù anh ta muốn nhận nuôi, pháp luật cũng không cho phép!

Ánh mắt Tạ Uyên lướt một vòng trên người hai người, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào trên mặt Kỷ Thụy: “Đây chính là nguyên nhân hôm nay cô đòi đi theo tôi à?”

Kỷ Thụy dừng một chút, còn chưa mở miệng nói chuyện, Lý Diệc Sính đã giành mở miệng trước: “Nguyên nhân gì chứ, không phải là anh đang hù dọa cô ấy chứ? Cái đó Kỷ…”

“Kỷ Thụy.” Kỷ Thụy vội vàng tự giới thiệu.

“Kỷ Thụy, cô nói cho anh ta biết, sẽ không trở về với anh ta!” Lý Diệc Sính thẳng lưng nói.

Kỷ Thụy khó xử nhìn Tạ Uyên. Vẻ mặt Tạ Uyên bình tĩnh, đáy mắt lại lóe lên tia nguy hiểm.

Kỷ Thụy cắn cắn môi: “Thật lòng xin lỗi, cháu không thể đi theo chú…”

Tạ Uyên nheo đôi mắt hẹp dài, Lý Diệc Sính cũng đắc ý cười.

“… Chú Lý.”

Lý Diệc Sính cười không nổi, bối rối nhìn về phía cô bé miễn cưỡng đến vai mình, cô bé ngượng ngùng cười, ánh mắt tránh né.

“Những lời này của cô… là nói với tôi sao?” Lý Diệc Sính chỉ vào mũi mình, còn có chút không kịp phản ứng. Tạ Uyên cười lạnh một tiếng, thấy tài xế đã lái xe tới, xoay người đi.

“Còn đứng đó làm gì?” Anh ngồi trong xe nhẹ nhàng nhắc nhở.

Kỷ Thụy nhanh chóng trả lời lại anh, nhưng Lý Diệc Sính đã túm lấy gáy của cô không chịu buông ra.

“Cô muốn đi cùng anh ta?” Lý Diệc Sính vẫn không dám tin.

Kỷ Thụy hít mũi vài cái, vô tội nói: “Không phải đâu chú Lý, tình huống của cháu tương đối phức tạp, trong chốc lát khó mà nói rõ được. Có cơ hội chúng ta lại cùng nhau ăn cơm cưỡi ngựa nha, dáng vẻ cưỡi ngựa của chú thật sự là quá đẹp trai, cháu siêu thích!”

Nói xong, tránh được khỏi tay Lý Diệc Sính, nhanh như chớp phóng lên xe.

Lý Diệc Sính theo bản năng đuổi theo, giọng Tạ Uyên nặng nề vang lên: “Sếp Lý còn dây dưa như vậy, sẽ mất thể diện.”

“Có phải anh lấy thứ gì đó uy hϊếp cô ấy không?” Lý Diệc Sính nhíu mày: “Tạ Uyên, anh là đồ không có lương tâm, những chuyện vi phạm pháp luật tốt nhất không nên làm, nếu không tôi nhất định không buông tha cho anh.”

Tạ Uyên lười nói chuyện với kẻ ngốc, trực tiếp bảo tài xế lái xe rời đi.

Kỷ Thụy nhìn bóng dáng Lý Diệc Sính càng lúc càng xa qua gương chiếu hậu, bóc kẹo hoa quả thở dài: “Chú Lý thật tốt.”

“Tốt, vậy sao không đi với anh ta?” Tạ Uyên liếc cô một cái.

Kỷ Thụy cười hì hì, ném tất cả túi đã mua được lúc nãy xuống đất, cách tay vịn kéo cánh tay anh, Tạ Uyên ghét bỏ rút cánh tay ra, lại bị cô kéo lần thứ hai, cứ giằng co như vậy nên anh để cô tùy ý kéo.

“Cháu không ngốc, cho dù chú Lý tốt như vậy, thì cũng chỉ là một người chú đối xử tốt với cháu thôi, còn chú là người thân của cháu, cháu phải đi theo chú cho tới khi tìm được ba mẹ của mình.” Kỷ Thụy giống như con mèo nhỏ tựa vào trên vai anh, hình ảnh quá ấm áp, tài xế cũng nhịn không được nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu .

Tạ Uyên: “Cô muốn chờ tôi chết, để kế thừa tài sản của tôi.”

Kỷ Thụy ngửa đầu: “Cháu đã nghĩ rất lâu rồi, ông trời đã để cho cháu xuyên không trở về, cháu không thể để chuyến này uống công được, nhất định phải giúp chú tránh khỏi tất cả chuyện nguy hiểm, để cho chú sống thọ chết già mới được.”

“Nếu tôi sống thọ chết già, làm sao cô kế thừa tài sản của tôi?” Tạ Uyên cúi đầu nhìn cô.

“Vậy thì cháu sống lâu hơn chú một chút không phải là tốt rồi sao.” Kỷ Thụy không cảm thấy đây là một vấn đề gì quá khó khăn.

Chiếc xe chạy như bay trên quốc lộ, ánh đèn hai bên đường nhanh chóng hiện lên trên mặt hai người, hai khuôn mặt xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật, đáng tiếc đề tài hai người trò chuyện thật sự quá kỳ lạ, làm giảm bớt vẻ đẹp này.

“Còn nữa, chú nhỏ.” Kỷ Thụy đột nhiên bắt đầu buộc tội anh: “Chú nói đây là lý do cháu phải đi cùng chú là có ý gì? Không phải chú nghĩ rằng cháu đi cùng chú làm việc là vì lòng tốt sao, là vì bỏ rơi chú chỉ để đi với chú Lý phải không? Chúng ta đã sống với nhau được bao lâu rồi, chú vẫn không tin cháu sao, thật sự khiến cháu quá thất vọng rồi chú nhỏ à. Còn nữa chú đi xuống dưới cổng công ty là có ý gì, ý chú muốn bắt tại trận cháu sao?”

Lúc cô nói mấy câu đầu, Tạ Uyên vẫn chưa có biểu cảm gì, đến khi nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt Tạ Uyên dần dần trở nên ngạc nhiên: “Cô cảm thấy tôi xuống tầng chính là vì bắt tại trận cô?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Kỷ Thụy hỏi ngược lại.

“Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đúng lúc đi xuống gặp được cô mà thôi?” Tạ Uyên vươn một ngón tay, đẩy đầu cô để cô về chỗ ngồi của mình: “Huống hồ tại sao tôi phải bắt cô, cô muốn đi thì đi, chỉ cần trả lại gấp đôi số tiền đã tiêu của tôi trong thời gian qua là được.”

“… Rộng lượng như vậy sao?” Kỷ Thụy hoài nghi.

Tạ Uyên: “Con người tôi trước giờ luôn rộng lượng.”

“Chú không nói cho chú Lý biết chuyện cháu không phải vị thành niên mà là một người không có giấy tờ chứ.” Kỷ Thụy nói tiếp.

Tạ Uyên: “…”

“A, quả nhiên.” Kỷ Thụy hừ hừ một tiếng, vùi đầu vào đống đồ của cô.

Nhà họ Tạ ở vùng ngoại ô, trên đường không tắc nhưng cũng phải đi một khoảng thời gian dài. Tạ Uyên vừa chịu đựng tiếng va chạm sột soạt của túi mua sắm bên cạnh, vừa suy nghĩ có nên tìm một ngã tư nào đó ném kẻ gây ồn ào này xuống hay không, đang suy nghĩ nghiêm túc thì có một cái hộp đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.

“Cho chú đấy.” Cô nói.

Mở hộp ra, trong đó là một đôi khuy măng sét màu vàng.

“Hôm nay lúc cháu đi dạo phố, cảm thấy cái này rất thích hợp với chú.” Kỷ Thụy nói, lật một cái trong đó cho anh xem chi tiết: “Phía dưới có khắc một đồng xu nho nhỏ, chiêu tài mỗi ngày thu hút tài lộc và mang lại sự giàu có, may mắn lắm đấy.”

“… Sau này ít chơi với Lý Diệc Sính lại đi.” Học cái gì tốt không học, học theo sự mê tín của anh ta.

Kỷ Thụy bị dạy dỗ cũng không ngại, ghé đầu sát vào tay áo anh để đeo đôi khuy măng do chính mình mua lên. Tạ Uyên dựa vào ghế lười từ chối, lúc cô đang cài thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Cặp khuy măng của tôi đắt hơn của cô đấy.”

“Tấm lòng vô giá, chú nhỏ chú đừng có quan trọng tiền bạc quá.” Kỷ Thụy đổi xong cho anh, lại cẩn thận cất đôi cũ vào trong hộp.

Dưới ánh sáng, ống tay áo Tạ Uyên thẳng tắp, khuy măng sét màu vàng tỏa sáng, giống như ánh mặt trời chiếu ra trên mặt sông.

Sau một ngày đi làm với chủ nhỏ, mấy ngày kế tiếp Kỷ Thụy đều ngoan ngoãn ở nhà, không nhắc đến chuyện muốn đi ra ngoài với anh, Tạ Uyên đối với chuyện này chẳng có ý kiến gì cả, ngược lại quản gia sinh lòng tò mò, còn cố ý tới hỏi cô vì sao không đi ra ngoài.

“Cháu sợ gặp lại chú Lý, nếu chú ấy bởi vì cháu mà đánh nhau với chú nhỏ thì không tốt.” Kỷ Thụy nhấm nháp hạt dưa, có chút ưu sầu: “Có đôi khi cháu cảm thấy, chính mình giống như một hồng nhan họa thủy.”

Quản gia nhìn cô gái nhỏ mặc áo ngủ cắn hạt dưa, nghĩ thầm không biết cô có nhầm lẫn gì về bản thân không.

“Đúng rồi.” Kỷ Thụy nhớ tới gì đó, gọi quản gia với vẻ mặt thần bí: “Trước kia cháu cũng không biết chú Lý và chú nhỏ quen biết nhau, hiện tại sao… cảm giác hai người họ còn rất thân, nghe ý chú Lý nói, có phải chú nhỏ đã làm chuyện gì phụ lòng chú ấy hay không?”

“Làm gì có chuyện đó! Cậu chủ là người rất ấm áp lại thiện lương, là đứa trẻ tốt nhất trên thế giới, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì phụ lòng người khác!”

Kỷ Thụy: “…”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt kiên định của quản gia giống như muốn vào Đảng.

Kỷ Thụy khụ một tiếng, cảm thấy bác ấy hình như suy nghĩ về chú nhỏ có chút sai lệch.

“Hai người họ từ tiểu học đã cùng lớp, trước kia quan hệ quả thật sự rất tốt, sau khi nhà họ Tạ gặp chuyện không may, cậu Lý cũng hỗ trợ không ít, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hai người đột nhiên cãi nhau.” Quản gia thở dài, cũng cầm một nắm hạt dưa: “Chắc là là cậu Lý đã làm chuyện gì đó, chọc cậu chủ không vui.”

Kỷ Thụy không nói gì, chỉ có thể lảng tránh nói sang chuyện khác khi bác ấy nhìn qua cô tìm kiếm sự đồng tình: “Tóm lại gần đây cháu không có ý định ra ngoài, không phải bác muốn trồng chút rau xanh trong vườn sao? Hay là cháu tới giúp bác nha.”

Quản gia nghe nói vậy thì nở nụ cười: “Ngoài việc gây rắc rối ra, cô còn có thể làm gì khác, thôi cứ ở yên là được rồi.”

Dứt lời, bác ấy lại nghĩ tới gì đó: “Nếu cô thật sự rảnh rỗi đến nhàm chán, vậy thì đi dạo ở phòng bếp, đầu bếp đã mua xong nguyên liệu nấu ăn để chủ nhật này dùng cho bữa tiệc, nếu như cô thích ăn gì đó có thể yêu cầu đầu bếp làm trước cho cô.”

Kỷ Thụy dừng một chút: “Bữa tiệc gì cơ? Không phải nhà họ Tạ chỉ còn chú nhỏ thôi sao… À bây giờ còn có cháu, cháu đến chơi với chú ấy.”

“Chỉ là mấy họ hàng không quan trọng, cơm nước xong rồi đi, đến lúc đó nếu cô không muốn ăn cùng họ, thì có thể trốn ra ngoài tránh mặt trước, đến tối lại trở về.” Quản gia giống như rất không thích những người đó, nhắc tới là nhịn không được nhíu mày.

Kỷ Thụy ngạc nhiên hỏi: “Họ hàng gì vậy?”

“Một nhà bác cả của cậu chủ.”

“Bác cả của chú nhỏ? Ba của chú nhỏ không phải là con một sao? Chú ấy từ đâu chui ra một bác cả…” Kỷ Thụy hít một hơi lạnh: ”Chẳng lẽ là con riêng…”

“Nghĩ cái gì vậy, cũng không phải bác ruột của cậu chủ.” Quản gia bật cười: “Nghiêm túc mà nói người này là con trai của anh em họ của ông chủ, ông chủ coi trọng mối quan hệ gia đình, giữa tháng và cuối tháng đều mời họ đến nhà ăn cơm, dần dần cũng trở thành truyền thống của nhà họ Tạ. Trước đây khi ông chủ còn sống, đều là ông ấy đến chiêu đãi, sau lần tai nạn xe cộ đó qua đời, mỗi tháng hai bữa tiệc gia đình đều do cậu chủ phụ trách.”

“À cháu hiểu rồi, giống như đại hội cổ đông mỗi tháng một lần, thể hiện sự quan tâm nhân văn đặc biệt của nhà họ Tạ.” Kỷ Thụy nhận ra.

Quản gia gật đầu: “Cũng tương tự như vậy.”

“Cho nên bác quản gia không thích cái truyền thống cũ này, nên ngay cả những người kia cũng không thích.” Kỷ Thụy tiếp tục nói.

“Tôi không thích họ, không liên quan gì đến truyền thống cũ cả.” Quản gia cười khẩy: “Thật sự là những người nhà này quá tệ, vào thời điểm ông chủ và tiên sinh cùng nhau nắm quyền, hết người này đến người kia nịnh bợ. Kết quả nhà họ Tạ vừa xảy ra chuyện, họ chẳng những không giúp đỡ, còn mưu tính lấy danh nghĩa họ hàng mà đòi tiếp quản vị trí của cậu chủ và tập đoàn. May mắn là họ không có quan hệ huyết thống, cậu chủ cũng đã hơn mười sáu tuổi và có đủ quyền tự chủ về mặt pháp lý nên gia đình kia mới không thành công.”

“Nếu đã như vậy, tại sao chú nhỏ còn để cho họ tới nhà ăn cơm?” Kỷ Thụy kinh ngạc.

Quản gia lộ vẻ phiền muộn: “Cho nên mới nói cậu chủ quá mềm lòng, họ tới cửa cầu xin rất thành khẩn, chuyện này cứ như vậy trôi qua. Thật ra nghĩ lại cũng đúng, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ, khát vọng có người thân cùng nhau ăn cơm cũng là chuyện bình thường.”

Kỷ Thụy: “…” Bác, tin cháu đi, người khác có thể bình thường, nhưng chú ấy chắc chắn không bình thường.

“Hắt xì!”

Tưởng Cách đang đưa tài liệu cho Tạ Uyên đột nhiên hắt xì một cái.

Tạ Uyên lập tức thu tay về, lặng lẽ đeo khẩu trang.

Tên tư bản chết tiệt. Tưởng Cách mỉm cười: “Sếp Tạ yên tâm, tôi không bị cảm, cũng sẽ không lây bệnh.”

Tạ Uyên nhướng mắt nhìn anh ấy một cái: “Cho cậu nghỉ một ngày, khỏe lại rồi quay lại.”

“Thật sự là tôi không sao…”

“Được trả lương.”

“Cảm ơn sếp Tạ.” Tưởng Cách đặt tài liệu xuống, quay đầu bước đi.