“Không bằng cầm thú.”
“Đồ ác ôn.”
“Đồ không biết xấu hổ.”
“Anh có thôi đi chưa.” Vẻ mặt Tạ Uyên lạnh nhạt tay vẫn nắm chặt chiếc kéo: “Nếu như anh còn mở miệng chửi nữa, chiếc kéo này sẽ được đâm vào tim anh.”
“Anh cho rằng tôi sợ sao.” Lý Diệc Sính kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tạ Uyên: “Máu văng tung toé tại chỗ, là điềm báo có hoạ lớn, ngay cả cây phát tài của anh cũng không ngăn được đâu.”
Lý Diệc Sính bỗng sầm mặt xuống: “Anh dám!”
Tạ Uyên cười nhếch mép nhìn anh ta.
Lý Diệc Sính ho nhẹ một tiếng, tạm thời không kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh nữa, khi đến lúc cắt băng, hai người cùng lúc cầm kéo cắt miếng vải lụa đỏ trước mặt. Hai người dùng lực mạnh đến nỗi khiến người đứng bên cạnh phải khϊếp sợ, sợ rằng giây tiếp theo hai người đó sẽ đâm chiếc kéo vào cổ đối phương.
May mắn thay, lễ cắt băng khánh thành không có chuyện gì xảy ra. Khi pháo hoa được đốt lên, người chủ trì mỉm cười nhắc nhở: “Sếp Tạ, Sếp Lý, nhìn bên đây!”
Lý Diệc Sính khoác tay lên vai Tạ Uyên, Tạ Uyên giơ ngón cái lên, hai người cùng nhau mỉm cười.
Tách tách.
Nhϊếp ảnh gia đã chụp được một bức ảnh hai người như anh em mới nổi trong giới thương mại này.
Sau khi xuống sân khấu, Lý Diệc Sính vội lau tay, cau mày nhắc nhở trợ lý: “Vừa rồi người dẫn chương trình kia cậu tìm ở đâu, sau này đừng để cô ta đến nữa, sân nhà của ông đây mà lại gọi Tạ Uyên trước, không biết vị trí C (Center) là của ai sao?”
“Vâng, sếp Lý.” Trợ lý cung kính đồng ý.
Lý Diệc Sính: “Còn vị thành niên kia thì sao?”
“Đã đưa đến văn phòng rồi.”
Lý Diệc Sính ừm một tiếng, bắt đầu nở nụ cười xã giao chuyên nghiệp.
Một tiếng sau, cửa văn phòng đột nhiên mở tung ra.
Bởi vì Kỷ Thụy ở một mình trong văn phòng quá buồn chán, vừa mới chạm vào miếng bánh mì trên bàn, cô bị động tĩnh đột ngột làm cho giật mình, ngay lập tức bị nghẹn đến khó thở.
Mà cảnh tượng này rơi vào mắt Lý Diệc Sính, lại trở thành bằng chứng Tạ Uyên không cho cô ăn cơm.
“Từ từ mà ăn, không ai giành ăn với cô đâu.” Anh ta chậc một tiếng, bước lên rót cho cô ly nước.
Kỷ Thụy uống nước xong mới thoải mái một chút: “Cảm ơn chú Lý.”
Lý Diệc Sính mới hai mươi bảy tuổi, bởi vì cách cô gọi mình nên vẻ mặt anh ta có chút bất lực, nhưng đối diện với đôi mắt đẫm lệ của cô lại nhíu mày: “Tạ Uyên bình thường không cho cô ăn cơm sao?”
Kỷ Thụy cười gượng, len lén liếc mắt nhìn sắc mặt anh ta một cái, rối rắm không biết nên nói thật hay là nói dối.
“Quả nhiên là thế.” Lý Diệc Sính ngầm thừa nhận sự rối rắm của cô, nhất thời cười lạnh một tiếng: “Tạ Uyên sắp phá sản rồi sao, cơm không cho ăn học không cho học, tôi mắng anh ta hai câu mà anh ta còn xị mặt ra nữa chứ.”
“Chú mắng chú ấy?” Kỷ Thụy trợn tròn hai mắt.
Lý Diệc Sính liếc cô một cái: “Không nên mắng sao?”
Kỷ Thụy há miệng, khó xử giải thích: “Thật ra mọi chuyện không phải như chú nghĩ..”
“Vậy còn có thể là như thế nào nữa, không phải là hai người cùng nhau diễn trò cho tôi xem chứ?” Hôm nay khai trương, Lý Diệc Sính không có thời gian nói chuyện phiếm với cô, không đợi cô nói xong hỏi ngược lại.
Lý Diệc Sính trẻ tuổi còn bướng bỉnh và sắc bén hơn so với chú Lý tuổi trung niên, mái tóc ngắn, đôi mắt diều hâu, cười rộ lên lộ ra vài phần nguy hiểm, giống như là loại người lúc nào cũng có thể đánh trẻ con… Kỷ Thụy ho nhẹ một tiếng: “Chú Lý là người tốt, vậy chắc chắn cháu sẽ không lừa chú Lý đâu.”
Lý Diệc Sính nhận được đáp án vừa lòng, lập tức đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Chờ một lát nữa, tôi dẫn cô đi ăn cơm.”
“Ăn cái gì?” Kỷ Thụy hỏi.
Lý Diệc Sính: “Cô muốn ăn gì?”
“Vậy chúng ta đi ăn lẩu đi!” Kỷ Thụy hưng phấn nói, chú nhỏ của cô mới hai mươi bảy tuổi, vậy mà lại sống cuộc sống như bảy mươi hai, bình thường ăn uống muốn bao nhiêu thanh đạm thì có bấy nhiêu thanh đạm, khiến cô cũng phải ăn nhạt theo, cô đã sớm muốn được ăn lẩu rồi.
“Đứa nhỏ đáng thương, mong muốn thật nhỏ nhoi.” Lý Diệc Sính chậc một tiếng: “Chờ đi, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn.”
“Cảm ơn chú Lý!”
Kỷ Thụy vui vẻ, chờ sau khi anh ta đi lại đi tìm thư ký ở ngoài văn phòng mượn sạc pin, dùng WiFi gửi tin nhắn cho Quản gia: [Bác, bác giúp cháu nói với chú một tiếng, buổi trưa ăn cơm không cần chờ cháu!]
Qua mười phút sau quản gia mới trả lời: [Không phải cô đi chung với cậu chủ đến công ty sao?]
Kỷ Thụy: [Đúng vậy, nhưng cháu vừa mới đi ra ngoài chơi rồi.]
Quản gia: [Vậy tại sao không nói thẳng với cậu chủ, còn nhờ tôi chuyển lời?]
Kỷ Thụy: [Cháu không có WeChat của chú ấy.]
Quản gia im lặng ba giây, thuận tay chụp màn hình tin nhắn gửi cho Tạ Uyên.
Lúc Tạ Uyên nhận được tin nhắn là anh vừa trở lại văn phòng, thấy tin nhắn thì anh nhướng mày, ngẩng đầu nói với Tưởng Cách: “Không cần đặt cơm trưa cho cô ấy.”
“Cô ấy ra ngoài chơi, không ăn cơm hộp.” Tạ Uyên mỉm cười.
Tưởng Cách đưa tay đẩy cặp kính của anh ấy: “Được.”
“Hiện tại không có việc gì làm chi bằng chúng ta nói chuyện phiếm một chút, nói về suy nghĩ trong lòng thư ký về ông chủ như tôi đây, thấy thế nào?” Tạ Uyên mỉm cười nhìn anh ấy.
Tưởng Cách vô tội than trời: “Cô Thụy Thụy không có ở đây nên sếp Tạ cũng không vui vẻ gì.”
“… Bớt học kiểu nói chuyện của mấy người thư ký trong phim truyền hình đi.”
Trong một phòng nào đó ở trung tâm thương mại, Kỷ Thụy nhìn hộp ăn liền tự sôi trước mặt, cô trầm mặc.
Lý Diệc Sính ho khan một cái: “Tôi tưởng tôi có thể trốn khỏi bữa trưa, nhưng ai biết là tôi không trốn được, cô cứ ăn tạm cái này là được, buổi tối tôi sẽ dẫn cô đi ăn lẩu.”
“Ai muốn ăn cái này chứ!” Kỷ Thụy tức giận.
Lý Diệc Sính giận dữ: “Một đứa nhóc lang thang như cô thì có tư cách gì mà kén cá chọn canh!”
Kỷ Thụy giận dỗi đi ra ngoài, Lý Diệc Sính ngăn lại: “Cô đi đâu vậy?”
“Quay về phía đối diện bên kia, tìm chú nhỏ!” Kỷ Thụy tức giận vì kỳ vọng của mình bị đổ vỡ
Lý Diệc Sính trừng mắt: “Tìm chú nhỉ cái gì, ngay cả cơm anh ta còn không cho cô ăn!”
“Cũng tốt hơn là chú cho ăn đồ tự sôi!”
“Không có cơm ăn còn tốt hơn so với ăn đồ tự sôi?!” Giọng Lý Diệc Sính cao hơn.
Kỷ Thụy: “Đúng vậy!”
Lý Diệc Sính: “…”
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, anh ta thật lòng nói: “Thật ra là bởi vì cô quá đáng ghét, Tạ Uyên mới ngược đãi cô đúng không?”
Kỷ Thụy che ngực, bị tổn thương nên lùi về sau hai bước.
“… Tôi chỉ đùa thôi.” Lý Diệc Sính cũng ý thức được lời nói của mình quá đáng.
Vành mắt Kỷ Thụy đỏ lên đến nổi muốn rơi nước mắt.
“Tôi nói đùa thôi mà…” Lý Diệc Sính luống cuống tay chân, nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu: “Được được được, đi ăn lẩu thì ăn lẩu!”
“Vậy tiệc trưa làm sao bây giờ?” Trợ lý chờ ở cửa vội hỏi, sợ anh ta sẽ nổi giận.
“Muốn làm sao thì làm, tôi không đi họ chắc không biết tự đi ăn cơm?” Lý Diệc Sính mất kiên nhẫn, hiển nhiên đã tức giận.
Kỷ Thụy: “Cháu không sao đâu chú Lý, chú đi bận việc quan trọng của chú đi, xong rồi chúng ta hãy đi ăn lẩu.”
Lý Diệc Sính: “…”
“Sao vậy ạ?” Kỷ Thụy nghiêng đầu.
Lý Diệc Sính hoài nghi: “Cô đây là bị đoạt hồn hay là bị tâm thần phân liệt?” Sao đột nhiên lại không làm loạn nữa chứ.
“Bởi vì thái độ xin lỗi của chú Lý rất chân thành.” Kỷ Thụy nghiêm túc trả lời. Lý Diệc Sính: “…”
Trợ lý nhân lúc hai người đều yên lặng, vội vàng đưa Lý Diệc Sính đi.
Mãi cho đến nhà hàng, Lý Diệc Sính vẫn không hiểu ra sao: “Tôi xin lỗi cô ấy lúc nào?”
Trợ lý ho nhẹ một tiếng: “Sếp Trương tới rồi.”
“Anh!” Lý Diệc Sính mỉm cười, bước vào biển xã giao.
Kỷ Thụy vẫn chưa ăn đồ ăn tự sôi, đợi đến hơn hai tiếng, cuối cùng chú Lý dễ lừa kia cũng quay lại.
Lý Diệc Sính biết cô vẫn chưa đi, nhưng vừa nhìn thấy cô vẫn có chút khó hiểu: “Cô không cần đi học sao?”
“Không cần.” Kỷ Thụy thuận miệng trả lời.
Lý Diệc Sính không hiểu: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Kỷ Thụy chớp mắt nhìn: “Chú nhỏ không đóng học phí cho cháu?”
“Khốn kiếp, cái thứ không bằng cầm thú!” Lý Diệc Sính mắng một câu, ý bảo cô đi theo mình.
Kỷ Thụy biết rõ là đi ăn lẩu, lập tức vui vẻ đuổi theo, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi xuống hầm gửi xe, thẳng đến một quán lẩu ở trung tâm thương mại khác.
“Vì sao không ăn luôn ở chỗ này?” Kỷ Thụy tò mò.
Lý Diệc Sính thờ ơ một tay cầm lái: “Bởi vì người quen quá nhiều.”
Kỷ Thụy giật mình khi anh ta nổ máy nên cô vội vàng thắt dây an toàn lại.
Xe thể thao khởi động, tiếng to vang đến mức đèn trong hầm gửi xe đều sáng lên, Tưởng Cách hút xong một điếu thuốc, vui vẻ trở lại tầng trên.
“Sếp Tạ, cháu gái nhỏ của anh có thể đã làm phản rồi đấy.” Anh ấy nói.
Tạ Uyên: “…?”
Quán lẩu Lý Diệc Sính nói cách đó mười cây số, hơn nữa trên đường kẹt xe, đợi đến khi đến nơi đã ba giờ, Kỷ Thụy đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng vẫn cầm thực đơn ngoan ngoãn đưa cho Lý Diệc Sính.
“Chú gọi đi.”
Lý Diệc Sính không nói gì: “Có thể đừng gọi tôi là chú được không? Gọi tôi đến mức tôi cảm thấy tôi già rồi.”
“Gọi anh cũng không tốt lắm.” Kỷ Thụy khó xử: “Cháu gọi Tạ Uyên là chú nhỏ, gọi chú là anh, nếu vậy không phải chú thấp hơn chú nhỏ một bậc sao.”
So với việc bị gọi cho già đi, Lý Diệc Sính càng để ý hơn là…
“Vậy vẫn là gọi chú đi.” Anh ta quyết định nói.
Kỷ Thụy nghe vậy nở nụ cười.
“Cô cười cái gì?” Lý Diệc Sính tùy tiện gọi vài món, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Kỷ Thụy ho nhẹ: “Chỉ là cháu cảm thấy chú Lý trẻ tuổi so với chú Lý lớn tuổi sau này còn thú vị hơn.”
“Nói cứ như cô đã từng thấy tôi lớn tuổi vậy.” Lý Diệc Sính không hiểu chuyện gì.
Không phải giờ cơm, trong tiệm chỉ có một bàn của họ, lẩu và rau rất nhanh đã được đưa lên. Đáy nồi phủ kín mỡ bò và ớt dần dần sôi lên, tỏa ra mùi vị thơm ngon cay độc. Lý Diệc Sính vốn đã ăn cơm trưa, nhưng lúc này vẫn bị mùi thơm hấp dẫn, vì thế cầm đũa lên ăn cùng cô.
Thức ăn và thịt trên bàn nhanh chóng giảm xuống một nửa, Lý Diệc Sính cũng đặt đũa xuống trước, thấy Kỷ Thụy còn đang vùi đầu ăn, tò mò hỏi một câu: “Lúc trước cô nói ba mẹ không quan tâm đến cô, ông nội cũng không cần cô là chuyện gì xảy ra?”
“… Chú Lý, trong lúc ăn cơm nhất định phải nhắc tới chuyện không vui của cháu sao?” Trong miệng Kỷ Thụy ngậm một cọng rau xanh.
Lý Diệc Sính nhếch môi, ý bảo cô tiếp tục ăn.
Kỷ Thụy chậm rãi nhai nuốt miếng rau xanh đó xong, thăm dò hỏi một câu: “Chú Lý, chú có quen người nào tên Trử Thần không?”
“Ai vậy? “ Vẻ mặt Lý Diệc Sính không hiểu.
Kỷ Thụy: “… Không có việc gì.”
Tên của mẹ cô cũng không hỏi nữa, mấy ngày nay cô vẫn luôn tìm kiếm trên mạng, cũng không tìm được ngôi sao hạng A nào tên là Diệp Thiêm Vũ. Cô không hiểu, ông nội, chú và chú Lý đều ở đây. Cô thậm chí còn kiểm tra tên của bác cả và cô của mình, mỗi người đều thực sự tồn tại trên thế giới này, chỉ có ba mẹ cô dường như không tồn tại.
Thật sự là quá kì lạ, nhưng hiện tại cô không có tiền không có chứng minh thư, bị hạn chế khắp nơi, muốn tra cũng khó.
Lý Diệc Sính nhìn cô gái vừa ăn uống vui vẻ đột nhiên tinh thần sa sút, cũng có chút áy náy: “Cô mau ăn đi, không đủ thì gọi thêm.”
Kỷ Thụy dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy: “Chú Lý.”
“Ừ.” Lý Diệc Sính ngồi thẳng dậy.
Kỷ Thụy: “Ăn cơm xong có thể dẫn cháu đi cưỡi ngựa không? Đã lâu rồi cháu không được cưỡi ngựa.”
“…Được.”
Ăn cũng ăn xong rồi, ngựa thì cũng cưỡi xong rồi, cưỡi ngựa xong đi dạo phố, đi dạo phố tiếp tục ăn cơm, bạn học Kỷ Thụy nắm chắc điểm yếu mềm lòng của chú Lý nhà cô, cả buổi chiều chơi rất vui vẻ, lúc trở về vẫn còn chưa hài lòng.
“Chú Lý, chú thật tốt bụng, chú là người đàn ông tốt bụng nhất, chính trực nhất và ấm áp nhất trên đời. Đã lâu rồi cháu không được vui vẻ như vậy, cảm ơn chú!” Kỷ Thụy ôm một đống túi hàng mua được, dọc đường khen ngợi Lý Diệc Sính sắp thành một đóa hoa.
Lý Diệc Sính khịt mũi coi thường, nhưng không thể không nói là được khen rất vui vẻ.
Xe thể thao cuối cùng dừng ở trước cửa tập đoàn nhà họ Tạ, Kỷ Thụy ôm trong tay túi lớn túi nhỏ xuống xe, mới vừa nói tạm biệt với anh ta xong, vừa quay đầu hai mắt đều mở to: “Chú, chú nhỏ…”
Lý Diệc Sính nhận thấy không đúng, lập tức xuống xe.
“Ơ, đây không phải là sếp Tạ sao?” Sau khi nhìn thấy Tạ Uyên, anh ta nhíu mày, đáy mắt tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Sắp tan ca rồi à?”
“Tới đón cô ấy.” Tạ Uyên nói xong, ngước mắt nhìn Kỷ Thụy.
Kỷ Thụy vội vàng đi qua, mới đi được hai bước đã bị Lý Diệc Sính kéo lại.
Lý Diệc Sính cười lạnh: “Tạ Uyên, sao trước đây tôi không phát hiện anh vô liêm sỉ như vậy, ngay cả một đứa trẻ vị thành niên cũng bắt nạt, nếu không phải trước kia anh vô liêm sỉ như vậy, không thì cũng sẽ không đối với tôi…”
Anh ta đột nhiên nói không nổi nữa.
Kỷ Thụy tò mò: “Đối với chú thế nào?”
“Chuyện người lớn trẻ con đừng tò mò!” Lý Diệc Sính hung dữ.
Kỷ Thụy hít ngược một hơi khí lạnh: “…bội tình bạc nghĩa?”
Tạ Uyên: “…”
Lý Diệc Sính: “…”