Thanh Xuân Của Tôi

Chương 3

Đối với lớp 12 thì mọi thứ diễn ra bình thường nhưng cường độ học tập sẽ nhiều hơn. Mọi người đều sẽ có ít nhất một vài mục tiêu để hướng tới và nên thế. Riêng tôi thì khá mông lung không biết bản thân muốn gì? Muốn làm gì? Muốn học ngành gì? Muốn thì vào trường đại học nào?Với lớp khối A thì 3 môn chính bạn phải học thêm để giải đề là Toán, Lý, Hoá, chỉ tập trung 3 môn học chính này thôi. Tuy nhiên theo cái cách xét điểm mới thì tùy vào các môn bạn đăng kí thi.

Nhưng bản thân tôi vẫn không tập trung vào việc học mà vẫn thẩn thơ với các câu chuyện ngôn tình tổng tài bá đạo hoặc thành xuân vườn trường hấp dẫn.

Sau này tôi tự thấy hối hận vì bản thân học hành bình thường lại không có ngoại hình hay thế mạnh nổi trội, không gia thế lại không chịu cố gắng mà chỉ trông chờ những điều phi lý viễn vông.

Sau đó thì là chuỗi ngày nhàm chán đi học rồi về nhà, rồi đi học thêm của tôi.

Có vài điều thú vị khi đến trường là trò đùa vui của các bạn trong lớp. Họ vẫn nghiêm túc học nhưng xen vào đó vẫn có thời gian giải trí. Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò mà.

Khi đó trường tôi mới xây lại, lớp chúng tôi là lớp của cùng của dãy tầng 1, cách rất xa phòng giám thị và phòng giáo viên.

Trong lớp có gắn hệ thống loa để thầy cô gắn míc vào giảng bài, nhưng cũng có một dây kết nói thiết bị loa thì lớp trưởng sẽ đem máy nghe nhạc MP3, điện thoại của cô ấy lên để phát nhạc.

Thường buổi ca nhạc này sẽ diễn ra đầy giờ chiều hoặc ra chơi. Nhạc phổ biến khi đó là của chương trình Hoà âm ánh sáng, với sự có mặt của Sơn Tùng.

Ngày nào cũng là Khuôn mặt đáng thương, có một bạn nam tên Khôi sẽ lên trình diễn và nhảy theo các dancer. Khuôn mặt hài hước cũng với chuyển động cơ thể cố tỏ ra chuyên nghiệp.

Hoặc không thì sẽ là Vũ điệu cồng chiêng điên loạn của Tóc Tiên. Bài này thì ai ai cũng bắt chước được. Các bạn nam sẽ lên thi nhau phô diễn nét sεメy của mình tạo tiếng cười cho cả lớp.

Bước vào lớp chúng tôi cứ thể ở quán bar, nhạc giật đùng đùng, nhiều hôm mở vina house, tự vẽ lên bàn giáo viên một bàn DJ nghiệp dư rồi quẩy.

Chúng tôi mở nhạc trong thời gian dài mà không bị phát hiện, đến lúc bị phát hiện đó bị méc nên thầy giám thị đến lớp rút dây nối sau đó chúng tôi lại mua lại.

Một kỷ niệm đáng nhớ trong thời gian học sinh khá nhàm chán và an toàn của tôi.