Thanh Xuân Của Tôi

Chương 2

Tôi đưa mắt nhìn qua xung quanh thì thấy được có vài cánh tay giơ lên. Thầy chỉ từng bạn để nói về vị trí của họ từng đảm nhận và thời gian họ làm ban cán sự. Đầu tiên là một bạn nữ tên là Vũ Lê Sương, bạn giới thiệu từng là lớp trưởng của lớp 10, 11, bạn ấy thật sinh đẹp và tự tin.Dáng người dong dỏng cao, mặc bộ đồng phục nhìn bạn ốm gầy, là một mẫu bạn gái lý tưởng. Khi bạn đứng lên giới thiệu tôi để ý thấy các bạn nam trong lớp đều hướng về cậu ấy với sự ngưỡng mộ. Và thật ra tính cách bạn ấy cũng rất dễ thương, rất thích hợp làm lớp trưởng. Và các bạn nam đều muốn được chơi cùng bạn ấy, hoặc đúng hơn là bạn ấy có thể hoà đồng với cả lớp mới này. Bạn có giọng hát rất hay, cá tính và tình nghịch.

Tiếp là Lại Phưong Trâm, lớp phó học tập. Một cô gái với vẻ ngoài tri thức, trầm ổn. Bạn ấy là một cô gái với vóc dáng khá cao, da trắng nhưng có một khuyết điểm là răng móm và điều này là một sự trêu chọc của các bạn cùng lớp. Khi bạn đeo kính vào và tập trung làm bài thì y như một bà cụ non. Nhưng bạn cũng rất là hàu hước.

Một bạn nam duy nhất là Võ Văn Tiến, lớp phó lao động. Với nước da ngăm đen, thân hình cao ráo, mái tóc húi cua.

Đã đủ 3 thành viên cho các vị trí ban cán sự, nhưng sau một hồi suy nghĩ thầy mới nói là: "Có bạn nào muốn tự ứng cử hoặc đề cử ai không?" Tôi chỉ chờ có câu hỏi này của thầy từ nãy tới giờ, tôi có tham vọng muốn làm ban cán sự.

Nhưng từ cấp hai tới giờ tôi chưa từng tham gia một vị trí ban cán sự nào. Hơn hết tôi khá tự ti và nhút nhát không dám xung phong. Vì tôi không thể giao tiếp được với giáo viên. Tôi chỉ dừng ở mức là thầy cô có thể nhớ tên chứ không phải là một gương mặt ấn tượng sâu sắc.

Thầy chờ một lúc và không có ai giơ tay nên thầy quyết định ban cán sự lớp như vậy luôn.

Sau khi buổi đầu tiên kết thúc, khi về đến nhà rồi tôi vẫn không ngừng ảo tưởng về việc mình được làm ban cán sự như thế nào. Giá như tôi có thể tự tin hơn, xung phong ứng cử. Giá như tôi có thể gây ấn tượng sâu trước với thầy cô và bạn bè để có thể được đề cử.

Điều này vẫn luôn là một ao ước và mộng mơ bé nhỏ trong những giấc mơ thời học sinh mà tôi mong muốn thành sự thật mãi nhưng không còn cơ hội làm lại được.