“Ngươi là ai, chưởng quỹ của chúng ta là ai, có thể tùy tiện gặp ngươi sao?” Tiểu nhị gần như giậm chân.
“Không gặp? Vậy ông ta đừng hối hận vì bỏ lỡ một vụ làm ăn lớn.” Ôn Tự Cẩm khoanh tay trước ngực, nói chuyện đầy ung dung.
Phong thái của một cao thủ ngay lập tức bộc lộ.
Tất nhiên, nếu Trương Thúy Hương không đứng phía sau tỏ vẻ muốn nói gì đó mà không nói được thì tốt hơn.
May mắn là tiểu nhị thật sự bị lừa, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghiến răng, giậm chân, rồi chạy đi tìm chưởng quỹ.
Về sau, khi tiểu nhị dưỡng già, kể chuyện với con cháu trong nhà, hắn ta không thể không khoe rằng quyết định trong khoảnh khắc đó của mình là đúng đắn như thế nào.
“Chưởng quỹ, chính là nha đầu này muốn gặp ngài.” Tiểu nhị thấp thỏm trong lòng, mạo hiểm gọi chưởng quỹ tới.
“Một... Tiểu cô nương?” Chưởng quỹ tầm bốn mươi, râu rậm, giọng nói lớn: “Chu Hoằng Vũ, ngươi đùa với ta sao? Một nha đầu tìm ta, có thể làm ăn gì lớn, đừng đùa, ta còn đang bận tính sổ sách đây.”
Nói xong, ông ta quay đầu định đi.
Ôn Tự Cẩm nhanh tay chặn lại.
“Nếu chưởng quỹ đã tới đây rồi, chi bằng nghe tiểu nữ nói vài câu, dù sao cũng không uổng chuyến đi này.”
Trong thời buổi này, có nhiều người ăn không đủ no, người không có học vấn cũng nhiều.
Ôn Tự Cẩm chỉ là một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi, lại là nữ nhi, có thể nói năng trôi chảy như vậy thật sự là hiếm.
Chưởng quỹ dừng bước: “Ngươi muốn bàn chuyện gì với ta?”
“Ta có một bao tải gừng tây dại, muốn bán lại cho ngài.” Ôn Tự Cẩm chớp lấy cơ hội, nói càng ngắn gọn càng tốt: “Ai cũng biết gừng tây dại khó bảo quản, nhưng ta có cách giữ gừng tây dại tươi ngon trong ba tháng, còn làm cho nó thơm ngon hơn, chỉ cần ngài mua, ta sẽ nói cho ngài cách làm.”
Chưởng quỹ hít một hơi, không nói gì.
Tiểu nhị bên cạnh thì gần như sắp khóc: “Hóa ra chỉ là một bao gừng tây dại thôi mà ngươi cũng bảo ta gọi chưởng quỹ, thật không nên tin lời ngươi, gừng tây dại đáng giá bao nhiêu, ai thèm ăn gừng tây dại chứ.”
Gừng dại tất nhiên không ai thèm.
Điều quý giá là cách giữ gừng tây dại tươi ngon trong ba tháng.
Chưởng quỹ quả nhiên là người làm chủ, quyết định ngay lập tức: “Ta mua toàn bộ số gừng tây dại này.”
Lúc này Trương Thúy Hương đang muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại, tiểu nhị đang lo lắng đến mức muốn khóc, tất cả đều sững sờ.
Chỉ vậy là xong giao dịch?
Trân Tu Các, tầng hai.
Tiểu nhị mang vẻ mặt phức tạp dẫn Ôn Tự Cẩm vào phòng riêng đặc biệt.
Chưởng quỹ ngồi ở vị trí chủ tọa, dáng vẻ uy nghiêm, có phần giống Quan Vũ.
(*Quan Vũ (關羽) hay Quan Công là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc, được miêu tả với chiều cao 9 thước (khoảng 2,17m), mặt đỏ như gấc, mắt phượng mày ngài, râu dài 2 thước, tướng mạo phi thường, oai phong lẫm liệt.)
“Ôn cô nương, gừng tây dại này cô muốn bán thế nào?” Ông ta mở lời, giọng khá to, nếu mặt đỏ hơn chút nữa thì càng giống.
Ôn Tự Cẩm cố kéo lại dòng suy nghĩ đang bay xa: “Năm lượng bạc.”
Tiểu nhị đứng ở cửa suýt ngã ngồi xuống đất.
Ngay cả Trương Thúy Hương bên cạnh cũng ngạc nhiên.
Gừng dại không phải thứ quý hiếm, hai văn tiền một cân đã là đắt, một bao gừng tây dại nặng lắm cũng chỉ năm mươi cân, một trăm đồng bạc là cùng.
Nhưng bây giờ, Ôn Tự Cẩm đòi năm lượng bạc.
Giá cắt cổ.
Sắc mặt Chưởng quỹ cũng trở nên nghiêm trọng, có chút không vui: “Tửu lầu của ta chưa bao giờ mua gừng tây dại đắt như vậy.”
“Mỗi thứ đều có lý do đắt của nó, gừng tây dại không có gì đặc biệt, nhưng phương pháp ướp gừng tây lại rất quan trọng.”
Ôn Tự Cẩm dường như cân nhắc, nhượng bộ một chút: “Thế này đi, ta chỉ cần ba lượng bạc, không thể ít hơn nữa, gừng tây dại và phương pháp ướp sẽ được cung cấp cho tửu lầu của ngài, và sẽ không cung cấp cho bất kỳ chỗ nào khác.”
Như vậy, Trân Tu Các sẽ được coi là độc nhất vô nhị.
Thêm vào đó là sự nhượng bộ gần như một nửa, sắc mặt Chưởng quỹ dịu lại nhiều.
Suy nghĩ một lúc, Chưởng quỹ gật đầu.